"Ừ! thế này mới đúng."
Lâm Đường vỗ ngực thở phào, nhưng vầy mới là Diệp Dung Âm, lúc nãy quá kỳ quái.
"....."
Lâm Đường cái con hàng này.... Diệp Dung Âm thật sự tức không nhẹ.
"Dạng này rất tốt, Tôi thích." Lúc này thanh âm vừa trầm thấp vừa dễ nghe lọt vào tai Diệp Dung Âm.
Cô vừa quay đầu đối diện là một đôi con ngươi thâm thúy mênh mông như đại dương, làm cô suýt nữa lạc mất phương hướng, tìm không thấy lối ra.
Cô khục khục ho hai tiếng, không biết vì sau trên mặt đột nhiên nóng lên.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, trước kia đa số thời gian cô cùng Phó Cảnh Tư đại xảo đại nháo, hoàn toàn không cùng nhau ngồi xuống nói chuyện bình thường, thế nhưng trãi qua nhiều chuyện như vậy bây giờ cô cũng không thể đối đãi với anh như trước kia, nam nhân này vì cô mà tình nguyện đánh đổi mạnh sống.
"Mọi chuyện cứ như vậy quyết định đi." Phó Cảnh Tư giải quyết dứt khoát một chút cũng không cho Lâm Đường cơ hội tranh luận.
"Cậu trước ra ngoài đi." Phó Cảnh Tư trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
"Tam Gia."
Diệp Dung Âm dở khóc dở cười nhìn Lâm Đường mỗi một bước chân đều không tình nguyện rời đi, đi hai bước lại dùng ánh mắt ai oán nhìn Phó Cảnh Tư chỉ mong anh thay đổi chủ ý.
"Lâm Đường, so với tôi đẹp hơn?."
Từ đầu đến cuối ánh mắt của cô bé cũng không dừng lại trên người mình, đôi mắt đen như mực của Phó Cảnh Tư càng thâm trầm, bên trong giống như ấp ủ lốc xoáy.
"Hả?."
Diệp Dung Âm còn chưa kịp phản ứng lời nói của Phó Cảnh Tư, đã bị Phó Cảnh Tư kéo ngã vào lòng ngực.
"Em là của tôi."
Cô bị Phó Cảnh Tư ôm thật chặt, lực đạo mạnh đến mức cô hít thở không thông.
Hô hấp nóng rực của nam nhân phun lên gò má của cô càng làm cho không khí trở nên nóng bỏng.
"Phó Cảnh Tư buông tay, mau buông tay."
Diệp Dung Âm dùng sức đẩy ra nam nhân trước mặt.
"Không thả! Đời này dù có chết cũng không thả."
Giọng nói của Phó Cảnh Tư mang theo nồng nặc đau thương, thậm chí còn mang theo một loại quyết định hủy diệt.
Cái loại mãnh liệt đau thương này làm Diệp Dung Âm ngừng lại hành động giãy giụa, cô ngẩng đầu lên bắt đầu phát hiện thì ra màu mắt của Phó Cảnh Tư vậy là màu xanh sẫm, đời trước cô nhìn cũng chưa từng nhìn nam nhân này cho nên cũng không hề phát hiện ra chi tiết nhỏ xíu này.
Con ngươi màu xanh sẫm giống như một vũng hồ sâu, bên trong chứa đựng đủ loại tình cảm phức tạp, cứ như vậy đem cô nhấn chìm vào trong đó.
Diệp Dung Âm bất đắc dĩ thở dài nói:" Anh không buông em sắp không thở được. "
Nghe được lời này của cô lực đạo trên tay Phó Cảnh Tư thả lỏng đi rất nhiều, nhưng sống chết cũng không thả người.
"Phó Cảnh Tư, Chúng ta nói chuyện đi."
Diệp Dung Âm ngồi thẳng người nỗ lực cho mình cùng Phó Cảnh Tư nhìn thẳng, muốn đứng lên là chuyện không thể nào, hai tay Phó Cảnh Tư ôm chặt cô, cô căn bản chẳng mải may nhúc nhích được.
Cô xoay người đối mặt với Phó Cảnh Tư từng câu từng chữ nói.
Thân thể Phó Cảnh Tư nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mức con người ta muốn phạm tội kia tràn đày lo lắng, quay đầu sang một bên, giống như trong một khoảng khắc đó hắn lại trở về là Phó Tam Gia lạnh lùng xa cách cự người ngàn dặm.
"Phó Cảnh Tư, không lẽ anh, cứ như vậy nghĩ sẽ cũng em trôi qua cả đời sau?." Cô gái cố ý thả mềm xuống giọng nói, âm thanh trong trẻo giống như thái dương ấm áp của tháng ba mùa xuân, cứ như vậy lặng lẽ ở trong lòng Phó Cảnh Tư khuấy lên từng cơn sóng.
Cả đời....!
Ban đầu còn bày ra một mặt lạnh nhạt cùng vẻ mặt cự tuyệt nói chuyện, Phó Cảnh Tư cảm thấy tim mình giống như ấp ủ trong bông mềm giống như chiếc lông vũ quét qua.
Cô ấy vừa nói cả đời!.
"Có gì không thể?."
Phó Cảnh Tư mím môi hồi lâu mới chịu mở miệng.
Chỉ cần có thể lưu lại cô ấy, cô ấy thái độ như thế nào anh không để ý.
Nghe được Phó Cảnh Tư trả lời, Diệp Dung Âm có cảm giác sắp tắt nghẹn cơ tim, người ta nói chuyện phiếm bình thường bị anh nói thành đường cụt.