Đúng như dự đoán, Nghị Úy chỉ qua mấy ngày đã đến tìm gặp Lưu Diệp Minh, khi đó Trần Đình Y im lặng không nói gì, lát sau mới dặn Mã Lương chuẩn bị một gian phòng trống khác. Dựa theo lời Lưu Diệp Minh, sắp xếp căn phòng không khác gì căn phòng mà Nghị Úy đã tiếp đón Lưu Diệp Minh lần trước. Trần Đình Y muốn dùng cách này dằn mặt Nghị Úy, để lão ta biết được bản thân đã vô tình rút ngắn thời gian của mình như nào.
Nghị Uy được Tào Cận dẫn vào phòng, nhiệt độ bên trong thấp đến kinh khủng. Nghị Úy không ngờ rằng bản thân sẽ rơi vào tình cảnh này nên cũng không có chuẩn bị gì. Nhìn vẻ mặt như ăn phải sáp của lão ta, Tào Cận cười một cái hả hê khi người gặp nạn nói: “Hóa ra Nghị tổng cũng sợ lạnh sao? Giờ sắp vào xuân rồi, nhiệt độ cũng sẽ ấm lên mau thôi.” Ngừng một chút mới tiếp tục: “Chẳng qua là hơi ấm mùa xuân này, chỉ sợ ngài sẽ không có phúc để hưởng mà thôi.”
Mặt Nghị Úy càng đen hơn, cố không làm ra vẻ khó chịu hỏi: “Tào Cận, chúng ta đều là người cũ quen biết, tôi nhiều năm như vậy lại không nhìn ra cậu quen biết với Lí Chí Vân đấy.”
Tào Cận: “Giờ ngài biết rồi. Lí gia cùng với Nghiêm gia có mối quan hệ thế nào, có lẽ Vũ Minh Tịnh cũng từng nói sơ qua với ngài đi. Bằng không ngài sẽ không để Hạo Kì vô duyên vô cớ gây sự với Nghiêm Hi Vi.”
Nghị Úy lúc đầu còn hơi bất ngờ vì sự hiểu biết của Tào Cận, lát sau như nhớ ra gì đó mà bật cười: “Không ngờ ngay cả chuyện của đám gia tộc đó một quản lí nhỏ nhoi như cậu cũng biết. Xem ra Lí Chí Vân rất xem trọng cậu nhỉ.”
Tào Cận nhìn Nghị Úy đầy chán ghét: “Nói qua cũng phải nói lại, là Nghị tổng ngài tốt tính mới để Hạo Kì sang Hướng Thiên, bằng không một nhân tài như vậy khéo lại uổng phía trong tay ngài.”
Nghị Úy nghe Tào Cận châm chọc chuyện Hạo Kì, trong lòng liền dâng lên sự khó chịu không nói thành lời. Tào Cận giả vờ không nhìn ra được sự biến đổi của lão mà vẫn tiếp tục nói. Giọng điệu không chút nào là che giấu sự móc mỉa: “Cũng không đúng, đáng lẽ ra thì là vì Hạo Kì giống Phương phu nhân nên ngài mới có chút gì đó đặc biệt với cậu ấy thì phải. Chỉ tiếc là dù giống thế nào cũng không phải là bà ấy. Xem ra Hạo Kì cũng không phải là tốt số, bị người khác xem là thế thân của người đã khuất, có mấy ai dễ chịu. Nghị tổng ngài nói xem, tôi nói có đúng không?”
Giọng Tào Cận càng nói về càng âm trầm, người bình thường nghe qua cũng nhận ra cậu đang cố nén cơn tức giận. Nghị Úy bị Tào Cận khịa đến mức sắp mất bình tĩnh. Lão không kiên nhẫn hỏi: “Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y khi nào mới đến.”
Tào Cận nhìn Nghị Úy, im lặng không nói mà đi ra ngoài. Nghị Úy chờ lâu đến mức mất nóng nẩy, lúc nào hai người kia mới từ bên ngoài đi vào.
Nghị Úy thấy người đến, vội trưng ra biểu cảm như thường ngày: “Xin chào, sức khỏe Diệp Minh thế nào rồi?”
Lưu Diệp Minh cười đáp đầy ẩn ý: “Tôi rất tốt cũng may nhờ Nghị tổng hôm đó đã gọi cấp cứu giúp.”
Nghị Úy sững người, biết Lưu Diệp Minh nói như vậy là có ý gì. Lão muốn lên tiếng, nhưng Trần Đình Y đã không hề câu nệ cắt ngang: “Chúng ta không cần gả vờ với nhau, hôm nay Nghị tổng đến đây có mục đích gì, chúng ta rõ hơn ai hết.”
Trần Đình Y đã chủ động nói ra như vậy, Nghị Úy cũng chẳng muốn diễn nữa: “Hai cậu đã biết được chuyện gì?”
Lưu Diệp Minh hơi nghiêng đầu nhìn Nghị Úy dò xét, sau đó đáp: “Chuyện cần biết đều đã biết.”
Câu trả lời làm tâm Nghị Úy dao động, lão không thể lỡ miệng được. Nghị Úy không biết hai người biết được bao nhiêu, nếu lỡ miệng nói ra điều họ không biết, khác nào hành vi tự lấy đá đập chân mình.
Nghị Úy khẽ nhếch mép: “Vậy à. Chỉ là tôi không biết những gì hai người nắm trong tay có đủ sức lật tôi không. Một Du Lập Ngư không có giá trị, một Tạ Trình gió chiều nào theo chiều đó.”
Trần Đình Y thản nhiên lên tiếng: “Thiếu rồi, chúng tôi còn có một Hạo Kì.”
Nghị Úy lập tức biến sắc: “Hừ, cậu ấy sẽ làm gì được tôi chứ.”
Trần Đình Y cười không lên tiếng, Lưu Diệp Minh đã cất giọng đuổi người. Nghị Úy từ lúc nói chuyện với Tào Cận và hai người chưa đến 10p, nhưng đã phải chờ tận hơn 1h đồng hồ. Lúc này bị đuổi về cũng không có lấy chút sảng khoái.
Tài xế dừng xe chờ đèn đỏ, Nghị Úy bực dọc nhìn ra bên ngoài. Qua cửa sổ đột nhiên một thân ảnh quen thuộc lướt qua. Tuy người này mặc áo khoát, độimũ chai. Nhưng từ góc độ của lão đã biết người kia là ai. Lão không do dự lao thẳng xuống xe đuổi theo. Thanh niên kia như vô tình thả chậm bước chân, đến khi cảm giác Nghị Úy đã đến sau mình thì bất ngờ bỏ chạy. Nghị Úy vội vã đuổi theo, mắt thấy người kia rẽ vào con hẻm nhỏ, lão cũng vào theo. Nhưng vừa rẽ vào, giác quan mách bảo có gì không ổn. Nghị Úy liền lùi ra sau một bước, vừa lúc tránh được con dao đang hướng đến. Ánh sáng từ kim loại chiếu ra, đủ khiến lão biết nếu bị vật này đâm phải sẽ có kế cục gì.
Hai người lao vào thế giằng co, Nghị Úy nghiến răng: “Đại Đồng, mày qua mặt tao hết lần này đến lần khác, hôm nay tao phải diệt trừ mày.”
Đại Đồng không nói gì, bàn tay giữ chặt lấy con dao bất ngờ buông lỏng, tình cờ làm sao mũi dao lại hướng về phía nó.
“Phập” một cái, tay của Nghị Úy đã bị nhuộm đỏ, chiếc áo màu đen bị ướt đến đậm màu. Nghị Úy trợn to mắt nhìn Đại Đồng đang dần gục xuống. Lão ta không ngờ sức lực của nó lại yếu như vậy. Không thể trách lão, là Đại Đồng tấn công lão trước. Lão chỉ tự vệ mà thôi.
Lúc này phía sau thình lình vang lên tiếng hét chói tai thu hút sự chú ý của mọi người. Người phụ nữ kia đứng ngược sáng khiến lão không thấy rõ mặt, nhưng lão vốn là người có trí nhớ tốt. Giọng này Nghị Úy chắc trong lòng đã từng nghe qua rồi.