Hạo Kì đã rời đi, cậu ta chọn cách từ bỏ Nghị Úy.
Nghị Úy bật cười thành tiếng nhìn vào vị tró trống rỗng trước mặt mình. Lão ta dùng cả đời mình làm đủ mọi việc, cuối cùng bên cạnh lại khong có lấy một người có thể tin tưởng.Cảnh sát bắt buộc phải vào cuộc điều tra, nghi án trốn thuế vẫn chưa giải quyết xong, lại có rắc rối mới tìm đến lão ta. Nghị Úy giờ cũng chỉ có thể vùng vẫy trong yếu ớt. Lão ta mang hết tiền vài tài sản của mình chuyển hết cho đứa con gái ở nước ngoài. Con gái hận Lão, nhưng cô cũng không nỡ nhìn ba mình phải lãnh án sau song sắt.
Thời điểm này, Du Lập Ngư lại đột nhiên xuất hiện, cô ta công khai việc Nghị Úy lợi dụng mình vu oan cho Lưu Diệp Minh. Nghị Úy bây giờ mới như bùng tỉnh. Hóa ra ngay từ sớm Lưu Diệp Minh đã tính kế lão. Cũng may Du Lập Ngư hoàn toàn không có gì chứng minh được lời mình nói. Nghi án trốn thuế cùng lắm cũng chỉ bị phạt tiền, những chuyện khác chưa bị khui ra, lão ta vẫn có cơ hội làm lại từ đầu. Chỉ cần chưa tật sự vào đường cùng, Nghị Úy còn có hy vọng.
Lưu Diệp Minh ngồi trên sofa ăn trái cây, Trần Đình Y trong bếp vừa rửa bát xong. Trần Đình Y từ sau Lưu Diệp Minh đi lại, thấy cái đầu xinh xinh của bé cưng nhà mình cứ lắc qua lắc lại, không khỏi cảm thấy đáng yêu.
Trần Đình Y lau khô tay, xoa đầu Lưu Diệp Minh, khiến tóc hắn bông xù hết cả lên rồi cườ khoái chí nói: “Sao vui vẻ vậy?”
Lưu Diệp Minh đưa tay đút miếng táo mình cắn dở vào miệng Trần Đình Y, cười híp mắt đáp: “Không nói cho anh.”
Trần Đình Y hiểu ý nghĩ của Lưu Diệp Minh, cưng chiều choàng tay ôm cổ hắn từ đằng sau. Y chôn mặt vào cái gáy trắng nõn mà hít hà “muốn liếm” trong lòng y thầm nghĩ.
Lưu Diệp Minh đưa tay ra sau nghịch tóc y: “Anh đoán xem hiện giờ Nghị Úy đang có suy nghĩ gì?”
Trần Đình Y dụi dụi đầu tỏ vẻ không biết, y giờ mặc kệ Lưu Diệp Minh đang nói gì, y chỉ muốn chìm mình vào chiếc gáy của người này thôi. Lưu Diệp Minh không nhận ra sự khác thường của Trần Đình Y, vẫn thao thao bất tuyệt: “Nhưng mà em đoán rất nhanh thôi, Nghị Úy sẽ không chờ được mà đến gặp chúng ta.”
Trần Đình Y không kiềm chết được, vương ra đầu lưỡi đỏ hỏn của mình liếm nhẹ lên da thịt Lưu Diệp Minh. Bị bất ngờ, Lưu Diệp Minh theo phản xạ rùng mình: “Á…”
Lưu Diệp Minh quay đầu lại, vừa chạm ánh mắt Trần Đình Y liền kinh hãi. Đáy mắt y hiện lên từng tia dục vọng đầy kìm nén, Lưu Diệp Minh e dè hỏi: “Đình Y… Anh sao vậy?”
Trần Đình Y cất giọng khàn đặc: “Em, lâu rồi chúng ta không thân mật nhỉ?”
Lưu Diệp Minh: “…”
Trần Đình Y: " Chuyện của Nghị Úy đã đi vào hồi kết, em cũng nên thả lỏng rồi, chúng ta có phải hay không nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Lưu Diệp Minh: “…”
…****************…
Lưu Diệp Minh ngồi trong văn phòng, cả người cứ cảm giác khó chịu ở chỗ khó nói, cứ nhích qua nhích lại không yên. Hôm qua Trần Đình Y quá phóng túng, làm cái đó so với thường ngày còn mạnh bạo hơn.
Tào Cận ngồi một bên xem lại các clip mà Kỉ Hoan tập luyện võ thuật, bị tiếng xê dịch của Lưu Diệp Minh làm cho phân tâm: “Diệp Diệp, em làm gì cứ nhích tới nhích lui hoài vậy?”
Lưu Diệp Minh bị điểm danh thì giật mình, xấu hổ không trả lời. Lát sau hắn như nhớ đến gì đó hỏi: “Anh Cận, anh với anh Chí Vân sao rồi?”
Tào Cận cuối đầu, biểu tình phức tạp.
Sau cuộc nói chuyện của Chí Vân và Chu Thanh Phong, trong lòng Tào Cận rất hỗn loạn. Cả Chí Vân và Chu Thanh Phong đều nhận ra điểm khác thường của Tào Cận, nhưng khi hỏi đến, Tào Cận đều trốn tránh nói không sao.
Chiều Chu Thanh Phong lên lớp dạy thay ba Tào, Chí Vân nhân cơ hội này rủ Tào Cận ra ngoài chơi. Tào Cận hiếm khi nào đồng ý, nay bất ngờ phá lệ cùng đi. Điều này khiến Chí Vân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Chu Thanh Phong trái lại mặt đen như than.
Hai người cùng đi ăn, cùng xem phim. Đến khi từ trong rạp bước ra, thì một nữ sinh nhận ra Chí Vân mà tiến đến xin chữ kí. Tào Cận sợ bản thân ảnh hưởng đến Chí Vân, vội vàng lùi ra sau hai bước trở thành người xa lạ. Chỉ là ý định của Tào Cận đã bị Chí Vân nhìn thấu. Hắn dứt khoát nắm tay Tào Cận kéo lại. Tào Cận bị bất ngờ đến hai mắt mở lớn. Vẫn muốn tìm cách thoái thác, nhưng Chí Vân đã mỉm cười lịch sự: “Ngại quá, tôi hiện tại đang hẹn hò, nên không có đem theo giấy bút. Nếu em muốn, chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau.”
Cô nữ sinh kia nghe vậy mừng không kịp suy nghĩ ra có gì bất thường. Chí Vân kéo tay Tào Cận cùng vào khung ảnh. Tiếng chụp hình vang lên, nữ sinh kia cười rối rích cảm ơn. Chỉ đến khi hai người kia đi xa, xem lại hình, cô mới nhận ra vừa nãy Chí Vân nói gì.
Chí Vân cùng Tào Cận đi dạo một vòng quanh trung tâm. Lúc này cậu mới để ý thấy Chí Vân từ khi ra khỏi rạp đến giờ đều hoàn toàn không mang khẩu trang. Nếu đến bây giờ Tào Cận còn không nhận ra ý định của Chí Vân thì đã phụ cái danh xưng ‘Quản lí Tào’ mà ai trong nghề nghe qua cũng méo mặt rồi.
Nhìn thấy biểu cảm vô tư vui vẻ, trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc cùng yêu chiều mà Chí Vân dành cho mình. Nơi ngực trái Tào Cận có chút ngứa ngáy như bị ai đó gãi vào.
Dưới anh đèn đường mờ áo trước cửa nhà, không rõ vì sao Tào Cận có phần hơi lưu luyến. Cậu biết bản thân sắp không xong rồi, càng ngày phần tình cảm này càng mãnh liệt. Nó điên cuồng gào thét muốn thoát ra khỏi cái lồng giam trong quá khứ. Nó nói với Tào Cận hãy tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa. Nó cố chấp đến mức ngay cả chủ nhân nó cũng không còn cách nào ngăn cản nó yêu si yêu dại người đã nhiều lần tổn thương mình.
Nhìn sâu vào đáy mắt Chí Vân, Tào Cận thoáng giật mình. Trong đôi con ngươi đen thẳm như hồ nước sâu ấy lại như có tia sáng lấp lánh. Hình bóng Tào Cận hiện trong đó, cùng với ánh sáng từ đèn đường khiến chp bản thân cậu trong mắt Chí Vân tựa như sự hiện diện tối cao nào đó.
Chí Vân xem Tào Cận như là bảo bối của mình người yêu của mình, và là thần của mình.
Âm mưu của Chí Vân thành công, tối hôm đó trên mạng đồng loạt kinh ngạc về tin tức Chí Vân hẹn hò, mà đối phương không ai xa lạ mà chính là Tào Cận, quản lí Tào trong truyền thuyết.*
Tác giả:
Mình từng nói ở chap nàp đó về cái mỏ hỗn của bé Cận. Nên bé hay chửi và cà khịa những ai gây sự lắm.