Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 76: Anh ơi... em đau...




Cuộc gặp gỡ kết thúc nhanh chóng, không bất cứ điều gì đặc biệt xảy ra cả. Quân Thiên Hàn biết mục đích đã thành, tâm trạng tương đối tốt nói lời tạm biệt với Đổng Thiên, làm hắn ta cứ nghĩ tai mình có vấn đề.

Hiệu trưởng có vẻ hài lòng, liên tục vỗ vai học trò ngoan, dường như là dùng hết lực. Tấm lưng ê ẩm của hắn răng rắc kháng nghị, Quân Thiên Hàn cười xã giao đẩy cánh tay kia ra: " Thầy, em có việc bận, xin phép về trước. "

" Được chứ. " Lão niên thoả mãn nhếch khoé miệng, xua xua tay đuổi hắn đi.

" Tiện thể cho em nghỉ học vài ngày nhé ạ. "

" Được. "

Quân Thiên Hàn nhận đáp án vừa lòng, rất nhanh đi khuất. Hiệu trưởng bấy giờ mới vỡ lẽ, cứng người gọi với theo bóng dáng tên oắt được nước lấn tới kia, nhưng đã chẳng còn kịp nữa.

...

Quán rượu tây nổi tiếng toạ lạc tại trung tâm, nơi tụ tập chính của đám dân chơi trong thành. Nhìn bề ngoài quả thực hoàn toàn là nơi giải toạ thông thường, lột vỏ bọc này ra vẫn vậy. Khác với tưởng tượng của đa số người, trường hợp sử dụng thuốc cấm gần như bằng không.

Mặc dù vậy, đây lại là địa điểm lý tưởng nếu bạn muốn ONS, nói trắng ra là tình một đêm. Còn lí do vì sao như vậy, nhắc nhẹ một chút, từ nhân viên đến quản lí ở đây toàn là cực phẩm, đến khách hàng cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Mục đích lớn nhất Lãnh Ý Nam đến đây giải sầu là vậy.

Cô ta chẳng phải gái ngoan giữ trinh tiết cho người thương gì cho cam, sự thờ ơ của Quân Thiên Hàn càng làm ả cảm thấy lòng tự trọng bị giẫm nát. Nếu đã vậy thà tìm một tên cao to nào đấy giải toả một đêm, cũng chẳng mất cái quái gì.

Lãnh Ý Nam ăn mặc đặc biệt tùy ý, nửa kín nửa hở, chiếc váy xẻ tà gần như đến hông, phần trên còn lộ liệu gấp đôi, miễn cưỡng che đi vài chỗ khó nói. Khoé mắt mị tình phiếm hồng, ly rượu lung lay kề sát cánh môi đỏ mọng khẽ mở, vài giọt tím nhạt theo sườn mặt thon gọn chạy dần xuống, mất hút tại hõm vai. Ả để ý những ánh mắt sáng bừng như sói hoang lia tới đây, thoả mãn cong môi cười nhẹ.

Một tên với khuôn mặt phổ thông tiến đến, hành động thay bằng lời nói ôm siết eo cô ta, giơ trên tay lên chiếc chìa khoá Maybach nổi bật. Lãnh Ý Nam ghét bỏ dời ánh mắt, quá xấu, một chút cũng không đủ tiêu chuẩn.

" Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra ngay! "



Đổng Thiên chỉ là đến chơi cùng đám bạn nhà mặt phố bố làm to trong trường, ai ngờ gặp phải bẫy tình của hắn. Chỉ có thể là duyên phận mà thôi, hắn ta hớn hở tiến đến gần người đẹp, chưa kịp chào hỏi đã bị hẫng tay trên. Đổng Thiên chẳng sợ tên kia hậu thuẫn ra sao, tự hắn ta có cách đạp kiến dưới chân.

Quả nhiên gã đàn ông ăn đau đứng dậy, nắm đấm vừa giơ lên liền bị đám bạn của Đổng Thiên sai người xách cổ vứt thẳng ra ngoài không lấy một động tác thừa, quần áo xộc xệch chửi đổng liền ăn vài cú đấm, chẳng khác nào " chó con " động dục. Lãnh Ý Nam nâng khoé mắt nhìn qua, trước hết đánh giá người trước mặt, sau đó mới hài lòng cất tiếng trước: " Chào anh, cảm ơn vì đã cứu tôi, rất vui được gặp. " Đẹp trai như vậy, vô cùng hợp gu ả.

Đổng Thiên chẳng mong chờ gì nhiều người đẹp nhớ mình, nhưng hiển nhiên có chút hụt hẫng. Hắn ta ngồi xuống, cướp ly rượu trên tay cô uống một ngụm, gương mặt dần trở nên nóng bừng: " Không nên uống nhiều quá, em say rồi. "

Lãnh Ý Nam có chút sửng sốt, chủ động cướp rượu, ý tứ sâu xa vẽ vòng tròn trên ngực hắn, mị hoặc câu dẫn: " Đúng vậy, tôi say rồi. Thoả mãn tôi được chứ? "

Kinh ngạc thoáng qua đáy mắt, Đổng Thiên cảm giác toàn thân đều hừng hực như lửa đốt, trái tim chiến thắng lí trí ẵm người đi, khách sạn bên cạnh nhanh chóng tiếp đón thêm cây ATM di động mới.

...

Chẳng biết có phải do thời tiết thất thường hay không, Quân Thiên Hàn cảm thấy đầu óc đều đau nhức muốn mạng. Nhưng hắn vẫn quy cho tên điên Đổng Thiên kia làm mình ảnh hưởng tinh thần. Chu toàn lo xong cho bé con, sức hắn cũng chẳng còn, nhanh chóng ngủ say.

Nửa đêm, Phong gia rơi vào yên tĩnh, mọi thứ theo quỹ đạo kim đồng hồ mà xoay chuyển. Em nhỏ dường như gặp ác mộng, mở choàng đôi mắt ngập nước, nức nở đưa tay lên dụi dụi. Phong Miên chầm chậm bò dậy, bóng tối bên ngoài cửa sổ càng làm em sợ hãi.

" Hu... hức... Hàn Hàn... h... hức... oa... " Bé con khó khăn ngồi dậy, loạng choạng ôm lấy đầu hắn siết chặt, người dưới thân vẫn không có dấu hiệu tỉnh. Gió nổi lên đưa tán lá đập tán loạn lên cửa kính, âm thanh chói tai doạ em nhỏ giật nảy mình.

Bảo Bảo khó khăn nhấc chăn lên, khẽ lay cánh tay Quân Thiên Hàn, anh trai lại chẳng có phản ứng. Em mím môi ủy khuất, lần nữa lau đi nước mắt, chui vào trong chăn nằm sấp lên người hắn, dùng hết sức ôm lấy. Miệng nhỏ lần tới bên má anh trai dụi qua dụi lại, sự ỷ nại tràn ngập con ngươi đẹp đẽ màu nâu trà kia.

" Anh trai... Hàn Hàn... anh ơi... " Em kiên nhẫn gọi từng tiếng, lặp đi lặp lại, úp mặt xuống ngực hắn làm nũng. Bình thường chỉ cần bé con có dấu hiệu tỉnh giấc, hắn sẽ lập tức ôm em lên " yêu thương ", nay lại im lặng như thế trái lại làm bé con lo lắng.

" Anh ơi... em đau... " Bảo Bảo không bỏ cuộc, kiên nhẫn tìm cách đánh thức anh trai. Nhưng âm thanh cất ra nhỏ nhẹ đến cực điểm, căn bản đánh thức không nổi hắn.

Mệt quá, bé con vô thức ngủ mất rồi...