Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 77: Bốn Tiếng Đồng Hồ Đếm Ngược...




Quân Thiên Hàn bị ốm, chính xác là sau một giấc ngủ miên man đến gần trưa hôm sau. Ban đầu hắn mở mắt còn chưa cảm thấy gì, sững người nhìn bé con mít ướt bên cạnh mới giật mình ôm lấy em, đầu liền đau như muốn mạng.

Phong Miên thức giấc hai mắt liền sưng lên vì đêm qua khóc quá nhiều, anh trai nhỏ lại chưa có dấu hiệu tỉnh làm em hốt hoảng chạy xuống nhà gọi mẹ. Cô chạy lên sờ qua trán hắn một lúc, lập tức bọc khăn đá chườm lên, cẩn thận lau qua mồ hôi trên mặt Quân Thiên Hàn. Bé con hiểu chuyện bên cạnh bưng chậu nước nhỏ, sụt sịt mũi.

Bác sĩ tư nhân vừa được gọi đến, xem qua một chút liền kết luận là sốt cao, vội vàng truyền nước cho người bệnh. Mới đầu bé con còn khăng khăng bụm chặt tay bác sĩ không cho cắm tiêm vào, đầu nhỏ lắc lắc cắn môi mếu máo: " Đau Hàn Hàn… "

Mẹ Bảo dỗ dành em, bé con một hồi nghe hiểu mới buông tay ông ra, chầm chậm leo lên giường lưu luyến cọ cọ lên mặt hắn mấy cái, mới ngoan ngoãn dựa vào hõm vai Quân Thiên Hàn. Bác sĩ nhìn cặp mắt to tròn len lén ngó ra lừ lừ nhìn ông, khoé môi giật giật. Bánh Bao nhạy bén nhận ra tâm trạng tiểu chủ nhân không vui, hướng móng vuốt quơ quơ mấy cái, miệng gầm gừ kháng nghị.

Haizz, " lương y như từ mẫu ", lần đầu gặp trường hợp như vậy vẫn là cho qua đi.

Bận rộn cả buổi sáng, miễn cưỡng giảm nhiệt độ cơ thể tên " mình đồng da sắt " này xuống. Phong Miên không nghe bất cứ ai, khăng khăng cho rằng Hàn Hàn của em bị bệnh rất nặng, ngồi lì trong phòng trông người mà chẳng chịu ăn. Cho đến khi thấy Quân Thiên Hàn tỉnh, liền như nước vỡ bờ đê mà bật khóc.

Hắn không nghĩ mình lại yếu ớt đến vậy, dễ dàng đổ bệnh. Quân Thiên Hàn im lặng, hắn dùng hành động để an ủi người trong lòng; không ồn ào, cũng chẳng mang ý tứ chiếm dục như mọi khi. Rõ đã hứa sẽ không làm em khóc nữa, ấy vậy mà thất bại rồi.

Quân Thiên Hàn mới chỉ hạ sốt, vẫn phải ăn cháo ấm bụng để uống thuốc. Em nhỏ lấy bằng được bát từ tay mẹ mình, cẩn thận thổi nguội rồi đút cho anh trai của bé từng muỗng nhỏ. Hắn vui còn không kịp, thuận theo há miệng hưởng thụ chồng nhỏ đút đồ cho.

Giấy cáo bệnh gửi được vài ngày, cơn sốt cũng biến mất hoàn toàn, Quân Thiên Hàn lại tràn đầy sức sống như mọi khi, chính thức kết thúc chuỗi ngày chăm chồng lớn của bé con. Bản thân hắn thừa nhận có chút ngậm ngùi tiếc nuối.

Ngày tháng yên bình, Lãnh Ý Nam bỗng dưng không còn hay vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt hắn nữa, nguyên do Quân Thiên Hàn đương nhiên hiểu rõ. Đã gạo nấu thành cơm với tên nhãi kia, đôi cẩu nam nữ mở đầu bằng một màn " ngược thân ngược tâm " dày vò lẫn nhau, đến cuối vẫn là cô ả bị Đổng Thiên làm mờ mắt, tình cảm giành cho hắn suốt bao nhiêu năm nói bỏ là bỏ, cùng tên kia lên kế hoạch mưu mô lật đổ Quân gia.

Còn lí do là gì ư? Đơn giản thôi.

Cô ta thẳng tay cười nhạo hắn, thân mật ôm siết tình nhân mà nói bởi hắn lạnh nhạt với mình nên phải nhận quả báo. Bản thân Quân Thiên Hàn đời trước cũng vậy, ngu ngốc chui đầu vào rọ như thú đực lấy lòng giống cái, vẫy đuôi mà tin tưởng ả. Giờ nghĩ lại vẫn thấy cay, chẳng biết có phải trúng tà không.

Tuy nhiên, tâm trạng hắn hiện tại có thể hình dung bằng hai chữ " thoải mái ", ít nhất yên ổn được một quãng thời gian.

" Hàn ca! "



Không cần nhìn cũng biết âm thanh này là của ai. Tiểu Chấn thở phì phò chạy đến trước mặt hắn chất vấn: " Cậu bị bệnh cũng chẳng điện báo tớ một tiếng, lo chết đi được. "

Quân Thiên Hàn qua loa đối phó: " Chưa chết được, xin nghỉ vài ngày là cái cớ để trốn học thôi. "

" Cậu đó, để hiệu trưởng biết thể nào ổng cũng ca cho cậu nghe vài bài từ sáng đến tối luôn! " Tiểu Chấn thở dài nhìn hắn, bỗng chợt nhớ ra điều gì mà vỗ hai lòng bàn tay vào nhau: " À mà mấy ngày cậu bệnh, quà hỏi thăm bạn học gửi đến đều đùn đẩy cho tớ cầm hộ. Tủ cá nhân của cậu đầy rồi, tớ để tạm sang bên tủ của tớ, một đống luôn! "

Nhắc đến mới nói, vì không dùng mà Quân Thiên Hàn mang chìa khoá đưa cho Tiểu Chấn, nhưng cậu ta chưa từng bỏ đồ linh tinh vào đó. Hắn mất chưa đến ba giây suy nghĩ, dứt khoát đưa lại chìa cho cậu bạn thân, nhàn nhạt mở miệng: " Giúp tớ cầm đống đồ đó đi, lười lắm, của cậu hết đó. "

" Hể…? "

Quân Thiên Hàn mặc kệ chú mọt sách ngốc này đang ngơ ngác cái gì, chầm chậm thả nhẹ bước chân lững thững bước về lớp, bắt đầu đốt cháy thời gian bằng giấc ngủ ngon trong tiết học triết lý rối não sáng nay.



Hai người kia bắt đầu hành động, nhưng không quá lộ liễu, một phần nguyên do có lẽ vẫn chưa đủ năng lực tác chiến thẳng. Suốt vài năm này, Lãnh Ý Nam bắt đầu bám riết hắn như cũ, Quân Thiên Hàn mắt nhắm tai ngơ với tiếp xúc thân mật quá mức của cô ta, lại phối hợp dung túng bỏ qua, làm ả mường tưởng mình cuối cùng cũng chinh phục được hắn.

Tuy chưa mần ăn được gì, Lãnh Ý Nam vẫn kiêu ngạo mà khoe khoang với tình nhân của mình: " Giờ anh ta có cầu xin em tha lỗi chuyện trước kia em cũng sẽ không đồng ý! Ai bảo anh ta làm dáng, còn cố tình khinh nhục em trước mặt bao người! Để rồi xem Quân thiếu lẫy lừng rơi vào bể tình bị phản bội thê thảm ra sao! "

Đổng Thiên nắn bóp eo cô ta, thoả mãn cười lớn: " Em yêu, cứ từ từ tiếp cận, làm hắn yêu em sâu đậm vào. Đợi khi em lấy được Quân gia từ tay hắn rồi, giết cũng chưa muộn. "

Phong gia đến đêm vẫn sáng đèn.

Quân Thiên Hàn nào quan tâm đôi tiện nam tiện nữ kia âm mưu cái gì, hiện tại còn đang bận tối mắt tối mũi chuẩn bị sinh nhật cho bé con nhà hắn.

Đúng vậy, Phong Miên sắp sửa chính thức chào đón sinh nhật tròn mười tám tuổi của mình.

Thời gian đếm ngược: còn bốn tiếng đồng hồ nữa.