Ý nghĩ còn đang lảng vảng trong đầu, Giang Châu cũng có chút dở khóc dở cười quay đầu Phương Vân Lương: "Vân Lương, đừng làm rộn, anh chớ dọa hắn."
Phương Vân Lương đút hai tay vào túi, ngậm thuốc lá, ngồi huýt sáo không phải lên tiếng nữa.
Ba người tìm một quán trà, ngồi xuống, gọi nước trà cùng điểm tâm, lúc này mới bắt đầu phân tích rõ ràng, cặn kè tình hình hiện nay.
Chuyện khuôn đúc đã xong, tuy Lý Vĩ Đạt luôn truy hỏi vấn đề thủ tục, nhưng cũng đã đối phó được, hơn nữa tiền đặt cọc gì gì đó đều đặt đúng chỗ, cũng có thể miễn cưỡng vượt qua.
Duy chỉ có chỗ của Diêu Trường Quý, thì tương đối vướng tay chân.
Giang Châu gõ gõ nhẹ mặt bàn, một lát mới mở miệng: "Muốn sản xuất khuôn đúc nhựa mới, chuyện này làm sao cũng phải dính đến ba em."
"Hơn nữa, muốn nhanh chóng sản xuất khuôn đúc, chúng ta phải có ba em hỗ trợ mới được."
"Dính đến không được, cũng chỉ có thể lôi kéo, để cho ông ấy cũng bằng lòng làm chung."
Diêu Tu trợn to mắt, ngậm ngụm nước trà nóng trong miệng suýt chút nữa làm bỏng lưỡi!
"Không thể nào, khụ khụ! Chắc chắn không thể nào!"
Gã vội vội vàng vàng nuốt nước trà nóng xuống, bất chấp cổ họng bỏng rát, vội lắc đầu nói: "Ba em tuyệt đối không thể nào đồng ý! Em từng bảo ổng tặng quà cho xưởng trưởng ổng cũng không chịu, cứng rắn nói lão sắc quỷ kia trong lòng có cán cân, có thể hiểu được sự vất vả của ông trong nhiều năm qua, sẽ cho ra kết quả công bình công chính nhất."
Diêu Tu nói thôi cũng bực rồi.
Trước đó vài ngày, gã nhìn thấy vợ của Thạch Thu Lâm mặt mày đỏ ửng từ trong nhà của xưởng trưởng đi ra, lập tức ý thức được chuyện lớn không ổn, vội chạy về nhà kể với ba mình Diêu Trường Quý.
Gã đương nhiên không thể nào bảo Diêu Trường Quý cũng tặng vợ, nhưng cũng phải linh hoạt chút, không tặng vợ, tốt xấu đưa chút tiền?
Thực sự không có tiền, mọi người cùng nhau góp cũng được!
Thế nhưng Diêu Trường Quý dĩ lại từ chối.
Thái độ kiên định, toàn nói cái gì mà mình theo lão xưởng trưởng nhiều năm như vậy, từ xưởng cũ đến xưởng mới, lão xưởng trưởng nhất định sẽ nghĩ tình sự vất vả của mình, rồi đưa ra một bảng danh sách giảm biên chế công chính công bình nhất.
Nghe xong mà Diêu Tu tức đến hộc máu.
Gã biết suy nghĩ của ba mình.
Chuyện giảm biên chế không thể tránh được, mặc dù giảm biên chế, chắc cũng là hai nhóm người, một bên phân nửa, coi như là công bình công chính.
Hơn nữa khi giảm biên chế còn có thể được trợ cấp, còn về khi đó rốt cuộc giảm người nào, cũng chỉ có thể nhìn xưởng trưởng, nghe theo mệnh trời.
Chẳng trách người khác.
Diêu Tu thở dài, chỉ đành cạn lời.
"Anh Giang, em thật không nói lại ba em, ổng là kẻ cổ hủ, tuyệt đối không thể nào giúp chúng ta làm chuyện này! Nếu như anh muốn thuyết phục ổng, nhất định khó như lên trời!"
Phương Vân Lương luôn ở bên cạnh lắng nghe, cũng kinh ngạc nói.
Một lát sau, chép chép miệng, bật cười, đưa tay ra vỗ vỗ lên bả vai của Diêu Tu.
"Aizz, anh cứ nghĩ ông già anh là cố chấp nhất rồi, không ngờ ba em cũng không kém bao nhiêu!"
Lời nói này, lại có loại cảm giác cùng chí hướng.
Giang Châu rốt cục cũng ngừng gõ bàn, hắn nghiêng đầu, nhìn Phương Vân Lương, chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Có cách rồi.
"Vậy đi, em nghe đi."
Giang Châu hắng giọng, mở miệng nói: "Chuyện này, dù khó như lên trời cũng phải thử một lần."
"Em cứ bàn chuyện này với ba em trước, xem phản ứng ổng thế nào, để cho trong lòng ổng có một giới hạn."
"Chuyện còn lại, cứ giao cho anh cùng Vân Lương, không cần em quan tâm."
Giang Châu lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Con người thì không thể không có nhược điểm, chỉ cần chịu tìm hiểu, thì luôn có thể thành công.
Đến giờ hắn còn nhớ đời trước có một bộ phim truyền hình ăn khách tên là Danh nghĩa nhân dân, giới lãnh đạo chính là như thế, không cần tiền, không cần danh tiếng, trông như vô dục vô cầu, cuối cùng vẫn thua ở trong tay của đàn bà.
Hắn nghĩ, chỉ cần lưỡi đao mài sắc, không có chuyện thịt không được dê.
Hơn nữa, chẳng phải vừa hay có Phương Vân Lương đi theo sao?
Có sẵn thanh đao này, dù sao cũng nên lợi dụng thoả đáng mới đúng.
Phương Vân Lương đang uống trà, bỗng nhiên nhận thấy được Giang Châu đang nhìn mình.
Cười híp mắt, nhìn mình, khiến Phương Vân Lương chỉ cảm giác lạnh gáy.
Chuyện gì đây?
Sao anh ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn chứ?
~~~
Đêm đến.
Ăn cơm tối xong, Giang Châu mang theo Phương Vân Lương đi dạo trên đường, lúc ngang qua ngã tư, Phương Vân Lương thấy Giang Châu bỗng nhiên đổi hướng đi, anh ta dừng một chút, liếm liếm môi, phun bay cây tăm trong miệng quay vòng vòng, vội kêu lên: "Nè? Đi lầm đường à? Sao lại đi ngả đó?"
Anh ta nhớ rõ nhà khách là hướng này mới đúng?
Giang Châu đút hai tay vào túi quần, cười híp mắt nói: "Ăn cơm no liền đi ngủ không tốt với dạ dày, Vân Lương, anh lần đầu tiên tới Lang Phường, em dẫn anh đi dạo phòng khiêu vũ?"
Phương Vân Lương: "...?"
Hắn tốt bụng vậy sao?
Không đợi Phương Vân Lương suy nghĩ, Giang Châu liền mở miệng giục: "Có đi không? Em mời khách, cơ hội qua đi không có lại được đâu?"
Phương Vân Lương lập tức cắn răng, dứt khoát quyết định, nhổ cây tăm trong miệng ra.
"Phì! Có lời không chiếm đó là đồ tạp chủng; quân lộn giống!"
Anh ta hùng hùng hổ hổ, bước nhanh đi theo.
Ở Bắc Kinh, sau khi kiếm được tiền, nơi mà Phương Vân Lương thích đi nhất chính là phòng khiêu vũ.
Có các cô gái trẻ ca hát, vừa mở đĩa nhựa, bất kể là bài hit hải ngoại hay trong nước, các cô gái thật xinh đẹp thoải mái lắc lư nhún nhảy.
Không thể không nói, tuy thời đại giới hạn phần lớn tư tưởng, thế nhưng luôn luôn có một phần nhỏ luôn truy cầu cởi mở.
Nhất là một số người bị "tư tưởng" nước ngoài hun đúc, sau khi trở về đặc biệt thích đi phòng khiêu vũ tìm kiếm tự do cùng vui sướng.
Còn như đám người Phương Vân Lương, không ngoài gì khác, chỉ vì hai chữ -- háo sắc.
Phương Vân Lương thầm khinh bỉ, Giang Châu này trước khi đi có lưu luyến vợ như vậy, anh ta còn tưởng rằng hắn là một kẻ si tình!
Khửa khửa!
Không ngờ cũng thích xem gái xinh nhảy nhót!
Quá cmn xem trọng hắn rồi!
Suy nghĩ cặn kẽ, cái này không phải cũng coi như một nhược điểm sao? Sau khi trở về Bắc Kinh, nếu như hắn này lại bắt mình làm chuyện này, anh ta sẽ kể chuyện này cho vợ Giang Châu...
"Đến rồi."
Phương Vân Lương còn chưa nghĩ xong, trước mặt Giang Châu bỗng nhiên ngừng lại.
Anh ta sửng sốt, vô thức ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con ngõ tối tăm, hai bên là những tòa nhà nhỏ hai tầng.
Mà tòa nhà trước mắt bọn họ là tòa nhà gạch đỏ, trong sân đối diện cửa trực tiếp trồng một cây long não lớn, bên trong có đèn, lầu hai còn có ban công, nhìn rất hoành tráng xinh đẹp.
Phương Vân Lương ngẩn người.
Anh ta nghi ngờ nhìn Giang Châu: "Phòng khiêu vũ ở Lang Phường... công khai như vậy sao? Chỗ này cũng có thể làm phòng khiêu vũ? Tư nhân làm sao? To gan như vậy, không sợ bị bắt à?"
Giang Châu: "..."
"Đây không phải phòng khiêu vũ."
Giang Châu quay đầu, hướng về phía Phương Vân Lương nhếch miệng cười: "Đây là nhà của xưởng trưởng xưởng nhựa Thuận Đạt Trương Chí Cao."
Trương Chí Cao?
Xưởng trưởng?
Không phải, khoan khoan, Giang Châu đưa mình tiến đây làm gì?
Không phải nói đi phòng khiêu vũ sao?
"Giải quyết chuyện này trước đã, Vân Lương, nhờ vào anh."
Giang Châu đầy thâm ý nói.
~~~
* Danh nghĩa nhân dân (tiếng Trung: 人民的名义; bính âm: Rénmín de míngyì) là một loạt phim truyền hình Trung Quốc phát sóng năm 2017 với chủ đề chính trị và chống tham nhũng. Phim được khởi chiếu từ 28 tháng 3 năm 2017 trong khung giờ vàng của đài truyền hình Hồ Nam.[1] Phim có sự tham gia của các diễn viên Lục Nghị, Trương Phong Nghị, Ngô Cương, Hứa Á Quân, Trương Chí Kiên, Kha Lam, Hồ Tịnh.[2][3] Kịch bản phim nói về cuộc đọ sức quanh vấn đề tham nhũng giữa một kiểm sát viên và các tham quan, cuối cùng tập đoàn tham nhũng cũng bị ngăn chặn và xử lý theo pháp luật.
Sau khi phát sóng, bộ phim nhận được phản hồi tích cực, đạt kỉ lục về tỉ suất người xem đài trên các kênh truyền hình Trung Quốc trong thế kỷ 21 tính đến thời điểm công chiếu xong.