Giang Minh Phàm cười cười, đút hai tay vào túi, dựa vào bàn nói: "Chỉ là phê duyệt không kịp mà thôi, nhiều lắm bị phê bình giáo dục, anh không hề biết mặt Giang Châu, làm sao có thể cố ý gây khó dễ cho hắn chứ?"
"Cho dù Phương Chính Dương tìm đến, anh cứ nói xin lỗi, đã nói lập tức thẩm phê, lại có thể có cái gì? Chẳng lẽ ông ta còn có thể bởi nguyên do này mà tố cáo anh hay sao?"
Giọng của Giang Minh Phàm hơi trầm xuống, gã nói: "Em tin tưởng, tổ chức là nơi nói lý, nói kỷ luật, đúng không?"
Tôn Mẫn Hùng chỉ cảm thấy trong nháy mắt được cảnh tỉnh.
Giang Minh Phàm tiếp tục nói: "Anh yên tâm, bên thủ trưởng, em sẽ nói giúp anh, ông thường hay nói, mọi việc phải để ý chứng cứ."
"Chuyện còn lại, anh Tôn ca tự xử nha?"
Tôn Mẫn Hùng rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Y xoa xoa đôi bàn tay, lanh tay lấy ra gói thuốc từ trong túi, đưa tới.
"Giang lão đệ, em nhìn xem, vừa này anh căng thẳng quá, chuyện gì cũng có thể nói ra được!"
Y cười cười, lại nói: "Vậy em nhanh đi dạo phố cùng Thiến Thiến đi, chi tiêu ngày hôm nay cứ tính cho anh! Cửa hàng áo quần nhập khẩu vừa tới một nhóm quần áo mới, kiểu của nữ, trông cũng khá đẹp!"
Giang Minh Phàm cười cười, nói cám ơn, lúc này mới xoay người rời đi.
Gã vừa ra khỏi cửa, Tôn Mẫn Hùng lập tức cáu bẩn mắng.
"Mẹ kiếp, cũng không phải thứ tốt gì!"
Y mắng.
~~~
Phương Chính Dương ra tay, không tới hai ngày thủ tục bắt đầu chính thức bước vào quá trình lập hồ sơ.
Kiểm tra, đầu tư, phê duyệt địa điểm, v. v...
Tuy còn phải cần một khoảng thời gian, nhưng tóm lại là đi về phía trước, hơn nữa, nhân họa đắc phúc, Phương Chính Dương cố ý chào hỏi, căn dặn người dưới giúp đỡ Giang Châu thật nhiều, vì vậy chắc có thể hoàn thành sớm hơn so với dự tính một hai ngày.
3 ngày sau, Giang Châu từ biệt Mộng Ly.
Bên ngoài viện, Phương Vân Lương bất đắc dĩ đứng chờ, cầm trong tay một cây cỏ đuôi chó chậm rãi ngậm, dựa ở trên khung cửa, nhìn vào bên trong viện.
Mẹ kiếp.
Trong lòng anh ta nhịn không được chửi tục.
Sớm biết vậy anh ta mang Giang Châu về nhà làm gì? Bản thân ở Bắc Kinh đang tốt đẹp, bán một số thiết bị điện, rồi về nhà ăn một bữa ăn ngon, kiếm được tiền, rồi đi phòng khiêu vũ ăn chơi xả láng tiêu sái tiêu sái.
Không mạnh hơn so với theo Giang Châu đi ra ngoài kinh doanh sao?
Đây là chuyện gì chứ?
Hơn nữa đáng giận nhất chính là khi trước đi cha anh ta dặn dò, nói là vì để cho mình học nghề tốt, không thể chi tiêu lãng phí, kêu Giang Châu một tháng chỉ trả cho mình 30 tệ.
30 tệ!
Số tiền này anh ta hút thuốc cũng không đủ!
"Lần này anh đi, chắc phải một thời gian ngắn mới có thể trở về."
Giang Châu dừng một chút, mở miệng nói: "Em ở nhà trông Đoàn Đoàn Viên Viên, cực khổ rồi, đợi qua đoạn thời gian này, thi xong, anh sẽ đưa em ra ngoài chơi."
Liễu Mộng Ly cười gật đầu.
Cô đỏ mặt, đi về phía trước mấy bước, vươn tay ôm lấy Giang Châu, khẽ tựa đầu vào trên ngực của chồng.
"En không mệt, anh yên tâm đi."
Liễu Mộng Ly nói: "Chị dâu cùng anh rể đều ở trong nhà, Hạo Minh hiện đã trưởng thành, rất nghe lời, đều có thể giúp em giữ Đoàn Đoàn Viên Viên rồi, bài vở em cũng đã ôn tập rất đầy đủ, tìm bài thi năm ngoái làm, nếu như phát huy bình thường, chắc có thể đậu đại học Bắc Kinh."
Khi Liễu Mộng Ly nói xong lời này, ánh mắt sáng như sao.
Sự hăng hái phấn chấn trước nay chưa từng có, khiến Giang Châu có chút sững sờ.
Hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp, nhịn không được, cúi đầu hôn thật nhanh lên trên trán của vợ.
Mọi người đã sớm thấy nhưng không trách.
Nhưng Phương Vân Lương đứng ở cửa, lại trợn to mắt, theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, thật không muốn xem.
Đm!
Anh ta mắng, quay lưng lại, lúc này nghĩ kỹ mới cảm thấy Giang Châu này tuyệt đối không nhã nhặn bình tĩnh giống như bề ngoài!
Đây là thời đại nào?
Lại dám hôn vợ mình ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Lưu luyến không rời cáo biệt, Giang Châu xách va li hành lý, xoay người rời đi, hướng về phía Phương Vân Lương nói: "Đi thôi?"
Phương Vân Lương đuổi theo, chưa đi được hai bước, Diêu Quyên chạy ra, cầm trong tay một cái khăn tay, bên trong bọc mấy cái bánh bao lớn, nhét vào trong ngực của anh ta.
"Mang theo ăn trên đường."
Bánh màn thầu vẫn còn nóng hổi.
Phương Vân Lương nhận lấy, nhịn không được liếc nhìn, còn nóng hổi, khiến trái tim anh ta cũng nóng theo.
"Cám... cám ơn."
Anh lắp bắp nói cám ơn, sau khi nói xong lập tức đuổi theo phía sau Giang Châu.
Trời biết nói hai chữ cám ơn này khó khăn cỡ nào!
Nhưng sau một khi nói ra, anh ta lại cảm thấy không có khó như vậy.
Phương Vân Lương bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, lấy ra một chiếc bánh bao nhét ngay vào trong miệng.
Chậc!
Ngon!
Vừa mềm lại ăn ngon!
~~~
Khi đến Lang Phường đã là nửa đêm, theo thường lệ thuê phòng ở nhà khách, hai người ngủ một phòng, đàn ông không câu nệ chuyện ở chung, huống hồ trời nóng, Phương Vân Lương trực tiếp trải chăn ra sàn ngủ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Châu mang theo anh ta trả phòng rồi, đi thẳng đến nhà của Diêu Tu.
Hai người ngồi xổm trước cửa nhà Diêu Tu, trong chốc lát đã thấy cửa mở, Diêu Tu đi ra.
Gã mang dép, mặt đen lại, đi tới, đá vào thân cây tử vi, đau đến mức gã chửi thề.
Phương Vân Lương: "... Đây chính là đồng bạn hợp tác mà em tìm sao? Sao trông không được bình thường?"
Giang Châu xoa xoa thái dương, ho khan, mở miệng kêu: "Diêu Tu?"
Nghe có tiếng nói, Diêu Tu quay đầu lại, đã nhìn thấy Giang Châu cùng Phương Vân Lương ngồi xổm ở cạnh cửa nhà mình.
Gã vội ngậm miệng, nhảy qua, con mắt sáng lên nhìn Giang Châu, nói: "Ai nha! Anh tới rồi! Nếu anh còn không tới, em chắc chắn buồn bực đến chết!"
Giang Châu đứng dậy, đỡ gã đứng ở bên tường, hỏi: "Làm sao vậy? Trong xưởng xảy ra vấn đề sao?"
Diêu Tu thở dài, nói: "Khuôn đúc đã ra nhóm đầu tiên rồi, ngày hôm qua em tìm bác hai của em, muốn ông ấy sản xuất thay ba em, kết quả bác hai lớn tuổi, lại nhát gan, không chịu đồng ý! Sáng sớm hôm nay còn bảo muốn nói chuyện này cho ba em biết nữa!"
Gã nhìn Giang Châu, bất đắc dĩ giang tay ra: "Anh Giang, chuyện này nếu như bị ba em biết, vậy không phải trò đùa đâu!"
Cha mình có tính cách gì, Diêu Tu biết rõ hơn ai khác.
Làm người cứng nhắc, theo khuôn phép cũ, cả đời tuân thủ chức trách, chưa bao giờ đi sai đường.
Muốn ba gã bằng lòng làm hàng cho tư thương, còn khó hơn lên trời.
Giang Châu không có hé răng, hắn đang trầm ngâm suy tính.
Ở bên cạnh, Phương Vân Lương ngậm thuốc lá, hừ một tiếng, nói: "Không đồng ý, đánh một trận, bảo đảm hắn đồng ý!"
Diêu Tu: "???"
Giang Châu: "..."
"Khụ khụ."
Giang Châu ho khan mấy tiếng, nói: "Chúng ta tìm một địa phương an toàn rồi nói."
Diêu Tu nghi ngờ quan sát Phương Vân Lương, đã thấy người sau nhe răng, cười tủm tỉm liếc nhìn mình mắt, thấp giọng nói: "Nhóc con, gan lớn chút, sợ hãi rụt rè, sao có thể thành chuyện lớn?"
Diêu Tu: "???"
Ý gì? Bảo mình đánh ba mình sao?
Thấy dáng vẻ quyết đoán của Phương Vân Lương, Diêu Tu thậm chí trầm tư rốt cuộc có nên ra tay giải quyết vấn đề hay không.
Ví dụ như, trói cha gã lại?
Kế đó thô bạo ép buộc?