Nghe lời nói của Phương Hồng Mi, Liễu Kình Tùng ngẩng đầu, nhìn Giang Châu.
Bốn mắt nhìn nhau, xem như là một lần âm thầm giao phong.
Giang Châu sống hai đời, hắn bình tĩnh thoải mái tiếp đỡ ánh mắt của Liễu Kình Tùng, cười cười.
Liễu Kình Tùng khó tránh khỏi nhìn nhiều Giang Châu.
Ông ta từ trên người người trẻ tuổi này, nhìn ra một loại cảm giác ổn trọng giống như những người cùng lứa với mình.
"Chuyện gì xảy ra?"
Liễu Kình Tùng hỏi.
Câu này là ông ta nói với Giang Châu.
Giang Châu nhún nhún vai, cười cười, vươn tay đưa chiếc máy tính trên quầy đưa về phía trước, nói: "Tiệm chúng tôi kinh doanh nhỏ, bán hàng rất công bằng, cái máy tính này nếu như trong vòng bảy ngày quý khách không thích, hoặc là không hài lòng, chỉ cần còn nguyên vỏ hộp và hóa đơn, đều có thể đổi vô điều kiện."
Hắn nói xong đưa tay gõ vào màn hình, cười tiếp tục mở miệng: "Nhưng loại tình huống này nếu đổi hàng, vậy cũng có chút vô lý nha!?"
Liễu Kình Tùng nghe vậy, cũng nhìn về phía màn hình.
Sáng hôm nay, mình còn đang làm việc, Phương Hồng Mi liền tìm đến mình, năn nỉ mình cùng qua đây nói giúp.
Liễu Kình Tùng chỉ có thể theo qua.
Không ngờ là đổi máy tính.
Ông ta vươn tay, cầm lấy máy tính, tỉ mỉ nhìn một chút, đã nhìn thấy trên màn ảnh rất một khối to khe hở còn có đỉnh lõm xuống.
Rốt cuộc là rơi hay là đập, ông ta đã nắm rõ.
Phương Hồng Mi thấy sắc mặt của Liễu Kình Tùng không tốt lắm, lập tức cũng hơi bối rối.
Khoé môi giật giật, ả nhỏ giọng làm nũng nói: "Kình Tùng, thật đúng là rơi vỡ, cháu em còn nhỏ, không phải là anh chưa từng gặp? Ba em cưng chìu nó nhất."
Khi nghe thấy Phương Hồng Mi đề cập đến chữ "ba" này.
Liễu Kình Tùng nhanh chóng sa sầm mặt, song nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
Ông ta cười cười, cầm lên máy tính khoa học, tiện tay ném vào túi quần của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Châu, vẻ mặt đã khôi phục bình thản tự nhiên.
"Anh biết rồi."
Liễu Kình Tùng nhìn chằm chằm Giang Châu, nói: "Bán cho tôi một cái y đúc cái máy tính này, tôi trả tiền."
Phương Hồng Mi sửng sốt, vừa mới chuẩn bị nói, Liễu Kình Tùng liền tươi cười, nói: "Hồng Mi, việc buôn bán vất vả, đừng làm khó dễ người ta, cái này anh cho em, nghe lời."
Nghe hai chữ cuối cùng, khiến cho tim của Phương Hồng cũng run lên.
Khuôn mặt ả hơi đỏ, lập tức gật đầu, lại đứng ở phía sau Liễu Kình Tùng, không nói gì nữa.
Mà bên cạnh, sau khi nhìn hai người đứng cạnh nhau, cùng với hai chữ "Kình Tùng" này, trong lòng của hắn cực nhanh lướt qua một suy nghĩ.
Máy tính đem ra, đưa cho Liễu Kình Tùng, ông ta trả tiền, sau đó mang theo Phương Hồng Mi rời đi.
Vừa ra đến trước cửa nhìn thấy Phương Vân Lương, lại vỗ bờ vai của y dặn dò vài câu, sau đó mới đi xa.
Phương Vân Lương thở phào, bước nhanh đến, liếc mắt liền nhìn thấy Giang Châu đứng sau quầy.
"Anh biết ông này à?"
Không chờ y mở miệng, Giang Châu lại hỏi trước.
Phương Vân Lương gật đầu, liếm liếm răng cửa, đi tới, nghiêng người dựa ở trên quầy.
"Lúc đầu em không nhớ rõ, nhưng bây giờ em có ấn tượng."
Phương Vân Lương trông có vẻ khinh bỉ, lại từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hít hai cái, lúc này mới nói: "Người đàn ông vừa rồi tên là Liễu Kình Tùng, xem như là vai vế chú bác của anh, tới Bắc Kinh hai năm, chậc, lên như diều gặp gió..."
Tất cả quả nhiên đều giống như dự đoán của Giang Châu.
2 năm trước, Liễu Kình Tùng từ thành phố Thượng Hải điều tới Bắc Kinh, bởi vì lập được công lao lớn trong chiến tranh chống Mỹ, hơn nữa năng lực thủ đoạn của bản thân đều rất mạnh, vì vậy lên chức như diều gặp gió.
Toàn bộ Liễu gia nhanh chóng an cư tại Bắc Kinh, cắm rễ tại mảnh đất này.
Mà Phương Hồng Mi, gia đình có tòa soạn báo quyền lực rất lớn tại Bắc Kinh, thậm chí có bạn bè thân thích làm trong một số cơ quan truyền thông lớn.
Báo chí và truyền hình hiện nay là những phương tiện chính của luồng thông tin, chúng rất phổ biến vào đầu những năm 1980.
Vị trí không cao, thế nhưng sức ảnh hưởng có thể tưởng tượng được.
Vì vậy, sau khi Phương Hồng Mi từ nước ngoài trở về, phần lớn thời gian đều ăn chơi, treo cái chức danh ảo tại tòa soạn báo Bắc Kinh, mỗi ngày không làm gì đàng hoàng, chỉ đi chơi khắp nơi, mang cái tiếng hay ho là đi sưu tầm dân ca lấy tài liệu, nhưng trở về đã một năm, nửa bài báo cũng không thấy cô ta viết ra.
Mỗi ngày há mồm ngậm miệng toàn là những câu Trung Anh lẫn lộn, hơn nữa còn nói trong nước không có cái nào bằng nước ngoài.
Điều này đã thực sự thu hút sự chú ý của nhiều nhân vật công chúng trong nước.
Đặc biệt là những người rất muốn ra nước ngoài "ngắm thế giới" nhưng không có tiền đi, bây giờ nhìn thấy người phụ nữ từ nước ngoài trở về, toàn thân trên dưới đều là khí chất du học, lập tức không ít người theo đuổi tán tỉnh.
"Giang Châu, thật không phải là anh nói xấu sau lưng."
Phương Vân Lương xì một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường: "Anh thật không rõ, chú Liễu thúc sao có thể thích ả ta?"
"Vừa thấy mặt, có chuyện gì không có chuyện gì cũng thích nói mình từ nước ngoài trở về như thế nào như thế nào, nhìn cái mặt kia kìa, thật khiến người ta kinh tởm!"
"Nước ngoài thật tốt như vậy sao?"
"Nếu thật tốt như vậy, ả trở về làm gì? Anh coi thường nhất chính là loại người này, ăn cơm của chúng ta, lại liếm chân của đám ngoại quốc, thật mẹ nó kinh tởm!"
Phương Vân Lương không chút che giấu sự khinh bỉ đối với Phương Hồng Mi.
Y từ nhỏ đến lớn đều sinh ra lớn lên ở trong nước, tiếp nhận giáo dục mãi mãi đặt tổ quốc thân yêu ở vị trí thứ nhất.
Không tốt thì không tốt, thế nhưng rất ái quốc!
Giang Châu nghe vậy, hắn bèn thay đổi cách nhìn về Phương Vân Lương.
Hắn không biết từ khi nào đi tới phía sau quầy, cười cười, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của y.
"Anh nói rất đúng, nước ngoài không có gì tốt."
Giang Châu nhấn mạnh mỗi chữ mỗi câu, biểu cảm cực kỳ kiên định.
"Chênh lệch rất lớn, thế nhưng chúng ta cố gắng một chút, nhất định có thể đuổi kịp."
"Hơn nữa, vượt qua cũng là chuyện sớm hay muộn, em tin tưởng tổ quốc."
Chỉ có biết trước tương lai, mới biết được lời này cũng không phải là lời nói suông.
Sống hai đời, Giang Châu xem như là trải qua một đời người, tận mắt chứng kiến tổ quốc từng bước phát triển, lớn mạnh, lấy một loại tốc độ làm người ta khiếp sợ đuổi kịp thậm chí mơ hồ có xu thế vượt qua.
Hắn tin tưởng, tất cả đều có thể, nhất là ở vùng đất đầy màu đỏ và điều kỳ diệu này.
Phương Vân Lương dường như bị lời nói của Giang Châu làm cho dao động.
Trong khu vực mà y sống, người ái quốc không ít, nhưng có thể kiên định tin tưởng tổ quốc sẽ đuổi kịp và vượt qua nước ngoài, lại vô cùng hiếm thấy.
Phương Vân Lương tuyệt đối không nghĩ tới, những lời này y lại nghe được từ chỗ Giang Châu.
"Giờ anh mới phát hiện, em lại hợp ý anh như vậy đấy!"
Y cười ha ha, hút một hơi thuốc, lớn tiếng nói: "Từ nay về sau, Giang Châu em chính là anh em của Phương Vân Lương anh! Chỉ dựa vào em nói những lời này, sau này có chuyện gì, em cứ gọi anh là được!"
Giang Châu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phương Vân Lương.
Mặc dù nói không biết sao bỗng nhiên y nói những lời này, thế nhưng tóm lại là chuyện tốt.
Dù sao ở chung lâu như vậy, Giang Châu phát hiện Phương Vân Lương người này rất được, y nghiêm túc trong mọi việc, hơn nữa giảng nghĩa khí, trọng chữ tín.
Nếu nói khuyết điểm, thì chính là hơi lỗ mãng lại dễ dàng hành động theo cảm tình mà thôi.
Giang Châu cùng Phương Vân Lương hàn huyên thêm một lúc, sau đó hắn mới đi tìm Liễu Mộng Ly.
Đang là buổi sáng, thời điểm bận rộn.
Liễu Mộng Ly cùng hai cô nhân viên trong tiệm bận rộn đến mức không rảnh dừng chân ở một chỗ.