Lần trước Đông Tử không có tiền, còn là mình bỏ ra.
Giờ gã kết hôn, dù thế nào mình cũng phải đi uống rượu mừng.
Hai người lại hàn huyên về chuyện điện khí, chưa nói được mấy câu, chỉ nghe thấy trong tiệm thiết bị điện truyền đến một giọng nữ hơi chói tai.
"Tự các người nhìn đi, đây là máy tính khoa học gì chứ? Tôi buy còn chưa được hai ngày liền bị hỏng! Tôi muốn trả hàng, anh xem có thể lấy lại hay không!!"
Giọng nữ kia có chút khí cấp bại phôi nói: "Nếu không chịu lấy lại, tôi sẽ không khách sáo!"
Phương Vân Lương nhíu mày, thò đầu nhìn vào bên trong, hơi sững ra một lúc.
Giang Châu đang chuẩn bị đi vào, bên cạnh Phương Vân Lương bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nói hắn.
"Cô ta có chút bối cảnh, có thể không trêu chọc thì đừng trêu chọc."
Phương Vân Lương cau mày nói.
Nhà y xuất thân bộ đội, bản thân theo cha mẹ gặp không ít nhân vật lớn.
Một số người, mặc dù không biết, thế nhưng từng nhìn thấy ở vài nơi, mà người phụ nữ nhân, mặc một chiếc váy dài vào mùa hè, với đôi môi đỏ mọng, trang điểm đậm, nói chuyện Trung Anh lẫn lộn, làm cho Phương Vân Lương vô cùng có ấn tượng.
Hơn nữa, quan trọng nhất là lúc cha mẹ giới thiệu với mình, hình như là nói có chút quan hệ chủ nghĩa gia đình trị* với bọn họ.
* Chủ nghĩa gia đình trị là việc những người có quyền lực, có vị trí lãnh đạo tạo lợi thế hay ban đặc ân cho những người trong gia đình hoặc bà con thân thuộc
Quan hệ thân thích, nên y nhìn kỹ hơn, vì vậy đặc biệt có ấn tượng.
Giang Châu gật đầu, ra hiệu Phương Vân Lương yên tâm, sau đó đứng dậy đi vào trong tiệm.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Châu đi vào, cười đi tới trước mặt của Phương Hồng Mi, nói: "Tôi là ông chủ của nơi này, quý khách có vấn đề gì, có thể nói với tôi."
Phương Hồng Mi đội mũ kiểu tây, rốt cục nghiêm túc liếc nhìn Giang Châu.
Sau khi nhìn thấy ông chủ trẻ như vậy, cô ta mới trông dễ coi hơn chút, nhẹ nhàng từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng "hừ".
"Máy tính ở chỗ anh, chất lượng quá low rồi, so với tôi mua ở nước ngoài, căn bản không thể nào so sánh!"
Ả nói, cầm máy tính đưa cho Giang Châu.
"Anh là ông chủ, tự anh look đi, vật như vậy, sao có thể bán cho người khác?"
Giang Châu: "..."
Đây có thể coi là một đặc điểm của thời đại, thập niên tám mươi chín mươi, sau khi xuất ngoại trở về, luôn mang theo một loại ảo tưởng về cảm giác ưu việt.
Lúc nói chuyện, rất thích nói chuyện xen vào mấy từ tiếng Anh, ra vẻ mình vừa xuất ngoại, tiếp thu văn hoá ngoại quốc, cao quý hơn hẳn người thường.
Giang Châu đời trước làm ăn khi đã tiếp xúc không ít, không ngờ tới đời này lại gặp phải.
Hắn vẫn duy trì nụ cười lịch sự, đưa tay nhận lấy máy tính, khi nắp pin được tháo ra, mọi thứ đúng như hắn dự đoán.
Là hàng nhái của hãng điện tử Đại Phát.
Hắn làm bộ kiểm tra pin có xài tốt hay không, đẩy nắp ra, lật ngược lại xem, định thử khởi động máy, nhưng xem xong mới phát hiện có gì đó không ổn.
Màn hình của máy tính khoa học này đã bị nứt ra rồi, có thể nhìn thấy một vết nứt rõ ràng ở góc trên bên phải.
Phương Hồng Mi trông rất không ổn.
Ả lầm bầm nói: "Ai biết sao lại bị như vậy? Cháu của tôi chỉ mới năm tuổi, chỉ đụng rất nhẹ, liền từ trên bàn rơi xuống đất, chỉ hơi cao một chút! Chỉ hơi nứt ra! Rõ ràng là máy tính này chất lượng bad!"
Giang Châu cầm lên, liếc mắt nhìn góc trên bên phải.
Hừ, đúng là đầy sơ hở, đụng nhẹ rớt xuống đất, có thể rớt thành như vậy?
Nhân viên bán hàng vẫn đứng ở một bên rất căng thẳng, lúc này mới xen vào.
Cô ta gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói: "Ông chủ, ngài nhìn xem, cái này không phải ở trong phạm vi đổi hàng của chúng ta! Máy tính rõ ràng chính là ném hỏng, loại tình huống này chúng ta không thể cho đổi!"
Tiệm thiết bị điện Liễu Giang của bọn họ có dịch vụ hậu mãi vô cùng tốt.
Phần lớn chỉ cần xuất hóa đơn, trong bảy ngày là có thể đổi hàng, thế nhưng điều kiện tiên quyết cũng không phải do bạn đánh rơi, đánh rơi rồi đem đổi, trên thế giới này từ trước tới giờ sẽ không có cái lý như vậy.
Phương Hồng Mi nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn cô nhân viên kia, dùng ngón tay sơn móng tay màu đỏ tươi được sơn tinh xảo chỉ vào cô nhân viên trẻ, lớn tiếng chửi bới: "Cô nói cái gì vậy hả? Nông dân không kiến thức, ai lại buôn bán như vậy hả? Tiếp tục như vậy, tiệm của các người, sớm muộn sẽ close the door!"
Huyệt Thái Dương của Giang Châu đã nhảy thình thịch.
Thế nhưng nét mặt đã trở nên lạnh lẽo.
Hắn nở nụ cười lịch sự mà xa cách, đem máy tính đặt ở trên quầy, đẩy về phía trước, nói: "Máy tính bị ném hỏng, chúng ta không thể đổi, nếu như quý khách sửa, có thể bớt 8%."
"Còn nữa, nếu như quý khách lại nói năng vô văn hoá sỉ nhục nhân viên của tôi, tôi sẽ phải báo công an."
Thái độ của Giang Châu kiên định lại nghiêm túc.
Khiến Phương Hồng Mi sửng sốt.
Ả tuyệt đối không ngờ ông chủ trẻ tuổi này một giây trước còn cười nói vui vẻ, lúc này bỗng nhiên mặt lạnh, lại còn nói phải báo công an!
Phương Hồng Mi sau khi từ nước ngoài trở về, nào từng bị chọc giận như vậy?
"Báo công an? Các người chờ đấy!"
Ả tức đến nghiến răng ken két, lập tức lườm hai người, đi ra khỏi cửa, vẫy tay về hướng đường đối diện.
Giang Châu đứng ở trong tiệm, nhìn về phương hướng Phương Hồng Mi, nhìn thấy một người đứng sừng sững như cây tùng.
Dường như nhìn thấy Phương Hồng Mi, người đàn ông kia chậm rãi đi tới.
Đi lại gần, Giang Châu mới xem như nhìn rõ ràng hình dáng của ông ta.
Chắc là chưa tới năm mươi tuổi, đầu tóc chải chuốt rất gọn gàng và sạch sẽ.
Phía trên là áo sơmi, phía dưới là quần dài màu đen cùng giày da trâu, khi bước tới, bước chân vừa lớn lại mạnh mẽ.
Giang Châu hơi cau mày.
Hắn từng gặp vô số người, sau khi người đàn ông trung niên này đi tới, hắn liếc mắt liền nhận ra.
Đã từng đi lính.
Hơn nữa nhìn ánh mắt, sắc sảo lại bình tĩnh, chắc chắn không phải lính quèn.
Người đàn ông đi tới, Phương Vân Lương đang ngồi ở cửa sửng sốt, lập tức cũng "bộp" đứng bật dậy.
Y kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng hô: "Chú Liễu? Tại sao chú lại tới đây?"
Liễu Kình Tùng nhìn thoáng qua Phương Vân Lương, cau mày nói: "Tại sao cháu còn ở chỗ này? Mấy ngày tìm cho cháu chỗ làm sao cháu lại không đi?"
Phương Vân Lương ngoẹo ngoẹo cổ, lộ vẻ biếng nhác, nhún nhún vai: "Ai nha, sao cháu làm công an được chứ? Chú Liễu thúc, chú hãy tha cho cháu đi! Đừng nói cho cha cháu biết!"
Liễu Kình Tùng vỗ vai y một cái, sau đó đi vào trong tiệm.
Phương Vân Lương sửng sốt, lập tức nhanh đi vào theo.
Trong tiệm.
Giang Châu nhìn Liễu Kình Tùng, bốn mắt nhìn nhau, hắn khẽ cau mày, luôn cảm thấy người đàn ông trung niên trước mặt này trông quen quen.
Thế nhưng, mình thật sự chưa từng gặp ông ta.
"Kình Tùng!"
Phương Hồng Mi nào quan tâm được nhiều như vậy, giọng nói the thé trước đó hoàn toàn không thấy, ngược lại là uốn giọng, nhẹ nhàng bước qua, vươn tay, chỉ vào máy tính nói: "Anh nhìn đi! Tiệm này cũng quá khi dễ người ta rồi, máy tính này là máy mà lần trước anh dẫn em đến mua, dùng chưa được hai ngày đã bị hỏng, bọn họ còn không cho exchange! Tại sao lại làm ăn như vậy chứ!"
"Ông chủ nhỏ này còn nói muốn báo công an nữa chứ! Anh nên quản đi!"
~~~