Chỉ vài tháng trước, cô vẫn còn bảo thủ, nhốt mình trong một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây kia, sẵn sàng làm con chim hoàng yến trong lồng, mỗi ngày trông ngóng người kia, ngóng trông xem người bà thích có đến nhìn bà một cái không.
Lúc đó bà cảm thấy Liễu Kình Tùng là tất cả đối với bà, không có ông ta thì bà chẳng thể làm gì hơn, tựa như là một nụ tầm mà, chỉ có thể sống phụ thuộc vào người khác.
Còn bây giờ...
Bà cúi đầu nhìn trang phục của mình, lại phát hiện ra rằng thỉnh thoảng khi cởi sườn xám bước ra khỏi phòng là cũng thấy hạnh phúc.
Bà bước nhẹ ra đầu ngõ rồi dừng lại trước một cửa hàng ăn sáng.
"Ông chủ, cho một bánh mì nhân thịt."
Hạ Chiêu Thiến cười nói.
"Được rồi! Như thường lệ, nhiều thịt ít mỡ! Để tôi lấy cho cô!"
Lão Lý cười cười rồi lấy ra một miếng thịt nạc trong nồi nước hầm lớn rồi nhanh tay băm nhỏ, khi nhìn thấy nước sốt thịt đỏ long lanh hiện ra, ông liền rắc lên đống thịt một nắm ớt xanh xay nhỏ, rồi nhồi vào giữa chiếc bánh mì ngắn đã được cắt từ trước.
"Cô cầm này!"
Lão Lý đưa chiếc bánh qua, Hạ Chiêu Thiến lấy tiền từ trong túi vải nhỏ ra đưa cho lão Lý, sau đó cầm lấy cái bánh.
"Cảm ơn."
Vốn Hạ Chiêu Thiến là người có giọng nhẹ điển hình, nhưng sau khi sống ở Bắc Kinh hai năm thì bà cũng có thể nói giọng Bắc Kinh khá chuẩn.
Bà cầm bánh, rời khỏi quán rồi quay người đi qua đường.
Quán bánh này bà mới phát hiện ra cách đây không lâu, ăn rất ngon.
Bà đi theo dòng người đến bên đường đối diện, khi qua được đường bà liền thở phào một cái, định vừa ăn vừa đi về phía cửa hàng.
Nhưng bà chưa kịp cúi đầu cắn miếng nào thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến tay chân bà lạnh toát.
"Triều Thiến, sao em lại ăn cái này?"
Giọng nói vừa trầm thấp khàn khàn vừa nghiêm nghị lạnh lùng này chính là cơn ác mộng cả đời của bà.
Hạ Chiêu Thiến yên lặng ngẩng đầu, quả nhiên là nhìn thấy Liễu Kình Tùng.
Ông đang mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn, tóc vẫn cắt kiểu dài phân rưỡi. Mặc dù ông đã hơn năm mươi tuổi, nhưng mà tinh thần hay diện mạo vẫn còn rất tốt, thân hình thẳng tắp giống như một cây tùng, người cũng giống như nhau.
Cả hai nhìn nhau, thời gian dường như đang trôi rất chậm.
Hạ Chiêu Thiến quay cuồng một lúc rồi mới kịp phản ứng.
Bà nắm chặt cái bánh mì kẹp trong tay, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng đáp: "Trước kia em từng nghĩ buổi sáng ăn tổ yến mới có thể duy trì sức khỏe và sắc đẹp, nhưng giờ em phát hiện, bánh mì kẹp ăn cũng rất ngon.
Hạ Chiêu Thiến nói rồi mỉm cười., nâng cái bánh mì kẹp trong tay lên nói: "Anh có muốn ăn không? Em mời."
Liễu Kình Tùng nhướng mày.
Hạ Chiêu Thiến trước mặt ông rất khác so với quá khứ.
Trước đó khi ông tìm thấy bà trên sàn catwalk, Liễu Kình Tùng cũng không vội vã đến gặp bà.
Ông chỉ nghĩ rằng bà đang đi chơi, đi chơi chán rồi thì cuối cùng sẽ quay lại.
Không ngờ sau hơn một tháng, cuối cùng khi ông làm xong mọi việc và trở về căn phòng đóng lại phát hiện bụi bên trong còn dày hơn.
Đừng nói đến việc về ở đây, dù có quay lại nhìn một ngày cũng chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên Liễu Kình Tùng biết thế nào là hoảng sợ.
Ông phân phó cho người theo dõi Hạ Chiêu Thiến, rất nhanh đã tìm ra được nơi ở của bà.
Vậy nên hôm nay ông đã đứng chờ ở đầu ngõ từ trước, quả nhiên là thấy được bà
Hạ Chiêu Thiến thấy ông không nói lời nào liền yên lặng quay đi, cắn một miếng bánh mì kẹp rồi chuẩn bị lướt qua ông.
Trên thực tế, đầu bà cũng đang quay cuồng
Đã không thể suy tư bình thường được nữa.
Bà muốn bình tĩnh lại, hay nói đúng hơn là nhanh chóng thoát đi.
Nhưng mà chưa kịp bước đến bước thứ hai, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt Hạ Chiêu Thiến.
Là Liễu Kình Tùng.
Ông trầm mặc nhìn cô, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
~~~
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, đám người Giang Châu liền dời khỏi thôn Lý Thất.
Trước khi đi, Giang Minh thuyết phục Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân theo anh đến Bắc Kinh sống cùng, nhưng hai người lập tức cự tuyệt.
"Ta ở nơi này cả đời rồi, không muốn đi đâu nữa."
Lúc nói lời này, Giang Phúc Quốc thổi một vòng khói, nhìn khá là sảng khoái.
"Cha ngươi không có bao nhiêu năng lực, ở trong thôn đang sống thoải mái, giờ mà theo ngươi đến kinh thành, ra ngoài cũng không quen biết ai, không phải là buồn bực muốn chết sao?"
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: "Ông bà vẫn còn đang ở đây, sao ta có thể đi xa được? Các ngươi đi là được rồi, cha mẹ ngươi vẫn còn đang rất khoẻ! Không cần lo lắng! Bao giờ rảnh rỗi về đây thăm hỏi là được rồi!"
Cha mẹ luôn vì con cái.
Giang Minh Giang Châu nghe vậy cũng không cố gắng khuyên bảo nữa.
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Tề Ái Phân còn nhét cho hai đứa con mình hết bánh chưng đến bánh bao, còn đưa cả hai miếng thịt gác bếp cho hai đứa nhỏ.
Một đám người phần phật đến, lúc này lại phần phật đi, cả sân bỗng chốc trở nên yên tĩnh, khiến mắt Tề Ái Phân đỏ hoe.
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn bà một cái, lẩm bẩm: "Sao bà lại không có tiền đồ như vậy? Nhi tử của Giang lão tam ta ra ngoài là để kiếm tiền cơ mà!"
Tề Ái Phân nhỏ giọng đáp: "Tôi biết! Nhưng mà vẫn không nỡ! Ông còn nói tôi sao, thế hôm qua ai mất ngủ cả đêm vậy?
Giang Phúc Quốc nghe vậy liền im lặng một hồi.
Để mà đến Bắc Kinh, cả nhóm phải ở tạm Phí Thành một đêm.
Thời đại này đi đường là phiền toái nhất.
Đến Phí Thành, Giang Minh còn chưa ngồi nóng đít, Hầu Tử cùng Vu Tự Thanh đã bắt đầu báo cáo các loại công việc với anh.
Bây giờ đã có sự ủng hộ toàn lực của Phí Thành, việc kinh doanh quần áo của Giang Châu có thể nói là suôn sẻ chưa từng có.
Chi nhánh của nhà máy thứ ba cũng đã được khai trương, có sự chỉ đạo từ bên trên nên các máy may ở chi nhánh đều dùng loại máy may nhãn hiệu Hồ Điệp loại mới nhất, đẹp nhất!
Giang Châu vừa nghe về công việc vừa cầm bút ký duyệt một số văn kiện, cả Hầu Tử cùng Vu Tự Thanh đều đang nói về những chuyện quan trọng.
Mấy người không nhận ra Giang Minh đã rời khỏi cửa.
"Nhân tiện, có chuyện em quên nói với anh."
Hầu tử đột nhiên nói.
Giang Châu nhìn Hầu tử: "Cậu nói đi."
"Cái đó..."
Hầu tử gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Là thế này, lúc trước chi nhánh có tuyển người. Anh Giang, anh đoán xem em đã gặp ai?"
Giang Châu biết cậu đang thừa nước đục thả câu, hắn hơi hếch cằm lên nói.
"Ai vậy?"
Hầu Tử lộ ra một mặt ánh mắt khiếp sợ, lớn tiếng nói: "Trần Đông Nhĩ! Thế mà ông ta lại đến ứng tuyển."
Trần Đông Nhĩ.
Khi cái tên này vừa xuất hiện, Giang Châu liền hơi khựng lại.
Thời gian quá dài, thậm chí đã có chút xa lạ.
Mà sắc mặt Vu Tự Thanh đang đứng bên cạnh hiển nhiên cũng đang trở lên rất khó coi.
"Hắn đến đấy làm gì?"
Vu Tử Thanh chế nhạo: "Chẳng lẽ hắn đang định làm loạn sao? Giờ hắn mới ra tù, nếu mà còn muốn làm chuyện bậy bạ, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!"
Hầu Tử lại lắc đầu, nói: "Vu thúc à, hình như ông ta đến để tìm một việc gì đó để làm."
Tìm một việc gì đó để làm?
Vu Tự Thanh nghe vậy liền nghẹn lại.
Hầu tử bắt đầu kể lại cẩn thận những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Nguyên lai lúc mới thành lập nhà máy là lúc thiếu người nhất.
Trên thực tế thì việc tìm công nhân giẫm máy may thì tương đối dễ dàng, còn tìm được quản lý tốt thì thực sự rất khó.
Nếu tìm phải người không có bản lĩnh, thì căn bản không quản được nhà máy, nhà máy mới thành lập thì những ngày đầu luôn là những ngày có rất nhiều hỗn loạn từ lớn đến nhỏ.