Trần Hồng Mai càng lúc càng khóc lớn hơn.
Những người xung quanh giờ thấy mọi chuyện không còn vui như trước nữa, dù sao cũng không thể buôn chuyện trước mặt người khác, phải không?
Thế nên mọi người liền xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ Trần Hồng Mai lại nhanh mắt, nhanh tay lao ra túm lấy vạt áo của dì Trương, lớn tiếng nói: "Là do mấy người! Do mấy người đem chuyện bé xé ra to, chọc cho Thiến Thiến bỏ đi! Mấy bà phải cùng tôi đi tìm Thiến Thiến, nói cho rõ ràng!"
Đấy chính là con dâu ở Bắc Kinh của tôi đấy! Nhất định là các bà ghen tị! Không muốn thấy gia đình tôi tốt như vậy! Nguyên một đám trời đánh! Đều tại do các bà..."
Lúc này Trần Hồng Mai đang cực kỳ tuyệt vọng, bám víu vào được cái gì thì bám víu.
Khóc đến mức thở không ra hơi, bắt lấy người nào thì cắn người đó.
Dì Trương tuyệt đối không nghĩ đến việc mình bị người ta bắt.
Bà hơi khựng lại, trừng lớn mắt rồi lập tức đưa tay đẩy Trần Hồng Mai ra.
"Hồng Mai! Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu! Sao bà lại trách chúng tôi về chuyện này?"
Dì Trương đương nhiên không phải là đèn cạn dầu, trong ngoài thôn Lý Thất, bà là người có mồm miệng to nhất, thập bát bà tám cũng không thể đấu lại bà.
"Các vị hương thân! Các vị nói xem. Con trai của bà Hồng Mai này không chỉ đùa giỡn tiểu cô nương nhà người ta mà còn lấy cả tiền của nàng. Bây giờ tiểu cô nương đó đến cửa, bà này thế mà lại đổ lỗi cho chúng ta! Làm gì có cái đạo lý này?"
Giọng dì Trương rất lớn, lời bà ta nói lập tức khiến Trần Hồng Mai cùng Giang Phúc Toàn trừng lớn mắt.
"Ngươi lại nói nhảm thì có tin ta xé nát miệng ngươi ra hay không!"
Trần Hồng Mai tức giận lên tiếng chửi bới.
Dì Trương cũng bắt đầu nổi nóng, mạnh mẽ cứng rắn đẩy Trần Hồng Mai ra.
"Thế nào? Con trai bà làm được mà tôi lại không nói được à?"
Dì Trương lớn tiếng nói: "Cô nương Thúy Hồng kia vốn là một cô nương trong sáng ngây thơ, vì làm người yêu của con trai cô mà đưa tiền cho con trai cô dùng, đã thế vì vay tiền cho con trai cô mà còn bị người ta đánh thuốc mê. Giờ tuy tiểu cô nương kia không còn thanh danh, nhưng bà không nghĩ xem việc này rốt cục là do đâu?"
Con trai cô là kẻ phụ bạc thì cũng thôi đi! Đằng này lại còn là sinh viên đại học! Mở miệng ra là mình có trách nhiệm với con gái nhà người ta, thế thì tại sao vừa quay đi quay lại mà đã tìm người yêu là con gái thủ trưởng rồi?
Để mà nói, thì cô nương kia có phải là con gái của thủ trưởng hay không thì còn khó biết được, nói không chừng lại là một cô nương ở đâu đó bị lừa gạt đến đây để con trai bà có tiền tiêu đấy?
Ta thấy cái đưa con trai của bà rõ ràng là một tên mặt trắng chuyên ăn bám đấy! "
Mấy lời này của dì Trương, câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào tim, khiến Trần Hồng Mai tức giận đến mức mặt trắng bệch, suýt chút nữa là ngất đi!
"Bà! Bà!"
Bà tức giận đến nỗi nghẹn lại, chỉ có nói được có mỗi hai chữ kia.
Giang Phúc Toàn lúc này cũng cực kỳ tức giận, ông đi tới, đẩy dì Trương ra, lớn tiếng quát: "Nếu bà lại nói nhảm nữa, ông đây sẽ đánh chết bà!"
Giờ thì tốt rồi.
Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Giang Phúc Toàn tốt xấu gì thì cũng là đàn ông, thế mà bây giờ lại còn định động thủ với một người phụ nữ chân yếu tay mềm như là dì Trương.
Dì Trương nghe vậy liền khựng lại rồi lập tức lăn ra đất đến "Ầm" một tiếng, sau đó bắt đầu khóc lóc.
"Trời ạ! Nông dân đánh người rồi! Đội trưởng đội sản xuất đánh người rồi! Trời ạ, ở cái thôn này có ai quản lý không đấy? Đi gọi trưởng thôn đến đây! Tôi muốn trưởng thôn chủ trì công đạo cho tôi!"
Dì Trương lớn tiếng khóc oa oa.
Chồng của bà đang ở trong nhà, nghe thấy tiếng khóc lập tức chạy ra lớn tiếng nói: "Cái gì vậy? Ai dám đánh vợ tao?"
Giang Phúc Toàn nghe vậy liền vô cùng phẫn nộ.
Ông chậm lại một chút rồi mắng: "Dì Trương! Miệng bà toàn là rắm thối, tôi đánh bà lúc nào vậy? Tôi chỉ đẩy bà một cái, bà còn không mau..."
Không ngờ ông còn chưa nói dứt lời, chồng của dì Trương đã lao lên, vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Giang Phúc Toàn!
"Đừng tưởng rằng ngươi là đội trưởng ta sẽ không dám đánh ngươi! Dám ra tay với nữ nhân của ta à, thế giờ để ta cho ngươi xem, ai dám động đến vợ của ta!"
Đám đông trở nên hỗn loạn.
Can ngăn thì vẫn can ngăn, còn cãi nhau thì vẫn cãi nhau.
Thậm chí khá nhiều phụ nữ cũng bắt đầu tham gia cuộc chiến.
Khung cảnh đột nhiên trở lên hỗn loạn, những thứ ngôn ngữ xú uế đang không ngừng vang lên.
Giang Châu: "..."
Điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
Hắn lặng lẽ, nhẹ nhàng quay trở lại sân nhà, đóng cửa lại, giấu nhẹm công lao cùng sự hiện diện của mình đi.
Trong sân.
Mọi người đều đang nhìn hắn, Giang Phúc Quốc cau mày, nhìn ra bên ngoài thăm dò vài lần rồi hỏi: "Sao vậy? Hỏi rõ ràng mọi việc chưa? Sao bác gái của con lại đánh nhau rồi?"
Dù sao cũng là anh em.
Jiang Fuguo quyết tâm ra tay giúp đỡ, nhưng bị Jiang Zhou giữ lại.
"Bố à, bỏ qua chuyện này đi, chuyện này bố cũng không tiện nhúng tay vào đâu."
Giang Châu tỏ ra vẻ đau lòng nhức óc rồi thuật lại chuyện chuyện vừa này một cách cực kỳ sinh động.
"Cô nương kia dù sao cũng là một cô gái ngây thơ trong trắng, vì anh họ mà bị người khác chà đạp, thế mà khi cô ấy quay về lại thấy anh họ đã có người yêu mới, đây không phải nghiệp chướng sao?"
Giang Châu nói: "Vấn đề này, gia đình chúng ta vẫn nên đừng nhúng tay vào, bố với mẹ giờ chẳng lẽ lại còn giúp bác đi đánh nhau với người ta nữa sao?"
Hắn nói ít mà ý nhiều: "Không nên làm vậy!"
Mọi người trong sân nghe đến mức trừng lớn đôi mắt, tròng mắt suýt rơi cả xuống đất.
Chuyện kích thích đến như vậy sao?
Giang Châu đi đến bên cạnh Liễu Mộng Ly, ngồi xuống, liếc mắt nhìn sang thì phát hiện cô đang đọc sách chính trị.
Sau đó hắn nghiêng đầu dựa vào vai cô, nói: "Vợ à, sách đẹp hơn hay là anh đẹp hơn?"
Liễu Mộng Ly: "???"
Cô mỉm cười, đóng sách lại rồi trịnh trọng nói: "Đương nhiên là anh đẹp hơn."
Lúc này Giang Châu mới cười híp mắt kéo cô lại, nhanh chóng hôn lên một cái.
Trần Mã Long và những người khác đã không còn ngạc nhiên từ lâu.
Sự tình sát vách căn bản là không ảnh hưởng đến bên này, bên này đang bận kết hôn, giờ mọi người đang thảo luận một chút về ngày cưới, sau đó Trần Mã Long lại cùng Giang Phúc Quốc Tề Ái Phân lại ấn định ngày hai bên gia đình gặp mặt.
Sau đó là vô số việc lặt vặt cần được bàn bạc, ít nhất phải bàn nguyên một ngày mới xong.
~~~
Mà vào lúc này, ở trong tứ hợp viện tại Bắc Kinh.
Hạ Chiêu Thiến lần này cũng không về cùng Giang Châu, dù hắn đã nhiều lần mời nhưng Hạ Chiêu Thiến vẫn kiên quyết từ chối.
Đối với Hạ Chiêu Thiến mà nói, bà vẫn có những nguyên tắc riêng của mình.
Từ bỏ cuộc sống ban đầu của mình và sống chung với Giang Châu và Liễu Mộng Ly đã khiến bà cảm thấy rất xấu hổ rồi.
Vốn dĩ bà cũng không nên sống với họ, để đỡ kéo chân hai người họ lại.
Nhưng trong lòng bà lại quyến luyến cái cảm giác đoàn tụ này, nghĩ rằng sẽ thật tốt khi được tận mắt chứng kiến cảnh Đoàn Đoàn Viên Viên lớn lên.
Mà vào tết Đoan Ngọ, khi hai người muốn bà cùng trở về thôn Lý Thất, bà lại vẫn luôn từ chối.
Bà bảo bà ở lại trông cửa hàng là tốt rồi.
Hôm nay, buổi sáng.
Những cơn gió buổi sáng ở Bắc Kinh đều mang theo hơi lạnh, Hạ Chiêu Thiến giờ đang mặc một chiếc áo dài tay, bên dưới là váy hai mảnh, bà đi một đôi giày cao gót chữ T bằng da màu đen lộ ra cái cổ chân vừa dài vừa mảnh.
Bà dùng trâm cài cột tóc lại cho gọn gàng, cẩn thận xem xét bộ dạng của mình rồi mới ra khỏi tứ hợp viện sau đó chuẩn bị đến Tây Đan mở cửa hàng.
Trên con đường đi lát gạch đá xanh, làn gió cuốn theo chút ánh nắng nhẹ lướt qua trên mặt bà, khiến trong tim Hạ Chiêu Thiến chợt hiện lên một loại cảm giác rất kỳ lạ.