Thần sắc trong mắt Giang Minh Phàm chập chờn bất định, y nghiến răng nghiến lợi, hai má hóp lại, trên trán nổi lên gân xanh, nhìn chằm chằm vào Đặng Thúy Hồng, gằn từng chữ: "Đặng Thúy Hồng, tôi cho cô một cơ hội, tốt nhất là nên nói lại mấy lời kia cho rõ ràng!"
Đây tuyệt đối là một lời đe dọa.
Tuy nhiên, lần này tâm của Đặng Thúy Hồng sớm đã đã chết rồi!
Cô cười thảm, nước mắt lăn dài, nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm, trong mắt anh cô không tìm thấy chút tình nghĩa nào của ngày xưa nữa.
Chỉ có sự ghê tởm và lạnh lẽo.
Cái dây cung vẫn luôn bị kéo căng trong đầu Đặng Thúy Hồng đột nhiên bật ra.
"Ta nói dối sao?"
Cô cười ha ha hai tiếng, nghe vừa bi thương lại vừa mỉa mai.
"Thế nhưng, những biên lai chuyển tiền đó sẽ không nói dối, và những bức thư tình mà ngươi viết cho ta sẽ không nói dối!"
Giang Minh Phàm, ngươi đúng là kẻ lòng dạ độc ác! Vì để biến thành phượng hoàng để leo lên Kinh Đô mà nhẫn tâm bỏ rơi ta. Đây chính là người có học sao? Quả là tâm địa độc ác!"
Ở vùng quê, việc một cô gái đẫm nước mắt xác nhận từng câu từng chữ như vậy khiến cho những người xung quanh vô cùng thương cảm.
"Ôi, cô gái nhà họ Đặng này thật là đáng thương! Chẳng trách, lúc trước tôi còn thấy hai người ấy đi cùng nhau, nhưng mà đấy là hai năm trước rồi. Hóa ra con trai của nhà lão Giang này lại có dã tâm sâu đến như vậy!
"Đúng vậy nha! Nếu bọn họ thật sự không có việc gì, thì con gái nhà người làm sao có thể nói ra lời như vậy được? Chẳng lẽ không cần cả thanh danh được sao? Nhìn xem, thật đáng thương, nam nhân này thật sự không phải là đồ tốt!
"Hắc! Ta thấy không chừng con gái của vị thủ trưởng ở Bắc Kinh kia cũng bị lừa tới đây đấy! Ai mà biết được! "
~~~
Những âm thanh chuyện phiếm chói tai kia lọt vào trong tai đám người Trần Hồng Mai.
Trần Hồng Mai giờ đang cực kỳ lo lắng.
Bà ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Giang Minh Phàm rồi vươn tay nắm lấy cánh tay y lắc lắc, thì thào nói: "Con trai à, chuyện gì xảy ra vậy? Con mau giải thích với mọi người đi, nhìn Thiến Thiến xem, người ta nhất định là đang tức giận! Con mau đến dỗ dành cô ấy đi!"
Giang Minh Phàm nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Địch Thiến Thiến.
Quả nhiên, sắc mặt của Địch Thiến Thiến rất khó coi, có chút nhợt nhạt.
Giang Minh Phàm hít một hơi sâu, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, một chút thương hại cuối cùng trong mắt y đều đã chuyển thành quyết tâm.
Việc đã đến nước này, y không cần cho cô ta thêm mặt mũi nào nữa!
"Đặng Thúy Hồng, cô nhất định phải khiến cho tôi nói ra sự thật phải không?"
Thần sắc Giang Minh Phàm trở lên khó lường, đột nhiên lớn tiếng nói: "Tôi vốn dĩ muốn lưu lại cho cô một chút mặt mũi, thế nhưng giờ đây đều là những gì cô tự tìm đấy!"
Đặng Thúy Hồng ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt tràn đầy tia máu đều là nước mắt.
Cô cười cười nhìn y chằm chằm: "Ngươi nói cho ta xem, ta tự tìm những cái gì?"
Lúc trước nghe lời ngươi làm những việc sai trái kia, là do ta tự tìm sao!
Ta thích ngươi, mới là do ta tự tìm!"
Nước mắt cô trào ra, không nhịn được nữa, thân thể gầy yếu run rẩy dựa vào tường.
Tình cảnh này, lập tức khiến cho mọi người thông cảm.
Có người không chịu được nữa, chuẩn bị đến nói đỡ cho Đặng Thúy Hồng.
Thế nhưng chỉ một khắc sau, mọi người lại nghe thấy Giang Minh Phàm lạnh lùng nói: "Thật sao? Nếu như cô thật sự thích tôi như vậy, nếu thật sự toàn tâm toàn ý muốn ở với tôi, tại sao cô lại có quan hệ với người đàn ông khác?"
Việc này lộ ra ngoài, lập tức giống như là một tiếng sét giữa trời quang, khiến cho toàn bộ thôn dân Lý Thất sững sờ?
Cái gì?
Quan hệ với một người đàn ông khác sao?
Chuyện này là sao vậy?
Đặng Thúy Hồng cũng sửng sốt.
Giang Minh Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Địch Thiến Thiến, sau đó liếc nhìn những người đang dò xét ở đây, lớn tiếng nói: "Thưa các cô các chú, vốn cháu không muốn nói ra để lưu lại cho cô ta một chút mặt mũi, nhưng bây giờ Đặng Thúy Hồng lại chặn trước cửa nhà cháu nói này nói kia, cháu cũng không thể để cho cha mẹ chịu sự ủy khuất này được! "
Y trông rất là buồn bã cùng phẫn nộ, tiếp tục nói: "Không sai, năm ấy cháu thực sự là có quan hệ với Đặng Thúy Hồng, vào thời điểm đó cháu đích xác là thích cô ấy.
"Cô ấy nói là cô ấy gửi tiền cho cháu. Nhưng mà lần nào cháu từ Bắc Kinh trở về mà không mang quà cho cô ấy chứ?
"Người yêu với nhau, thì việc này chẳng phải là rất bình thường sao? Cháu cũng đến việc tốt nghiệp rồi sẽ đến nhà cô ấy cầu hôn. Nhưng mà… một năm trước cháu lại phát hiện ra cô ấy cắm sừng cháu, lên giường với người đàn ông khác! "
Nam nhân nào chịu đựng được điều này chứ!
Nếu mọi người không tin thì cứ hỏi cô ấy, lần đầu tiên của cô ấy cũng là cho người đàn ông kia!"
Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Giang Minh Phàm thật là xuất sắc.
Vừa nói xong, mắt y liền hơi phiếm hồng, như thể y đã nói ra được điều gì đó mà y đang kìm nén cùng ủy khuất bấy lâu nay.
Bị cắm sừng.
Loại chuyện này, chỉ cần là đàn ông đều có thể cảm động lây, hơn nữa phụ nữ ở thời đại này thì vẫn bị trói buộc bởi những tư tưởng mang nặng tính phong kiến cùng cổ hủ, thậm chí còn phụ thuộc vào nam quyền.
Bỏi vậy, khi nghe thấy điều này thì tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng.
Giang Minh Phàm quay người, nhìn về phía Địch Thiến Thiến, một giọt nước mắt mười phần đúng lúc lăn xuống từ khóe mắt xuống đất.
Y cắn chặt răng, một lúc lâu sau anh mới đưa tay ra đỡ lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng nói: "Thiến Thiến, anh xin lỗi. Anh cứ nghĩ chuyện đã xong rồi nên không nói cho em biết. Dù sao quá khứ cũng chỉ là quá khứ, bây giờ anh muốn chỉ cần chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc lắm rồi, em nghĩ sao?"
Địch Thiến Thiến nhìn người nam nhân trước mắt này, bỗng nhiên có chút đau lòng.
Bị cắm sừng, chuyện ủy khuất lớn như vậy mà không nói cho cô ngay từ đầu, lại vẫn luôn nhẫn nhịn, sau cùng bất đắc dĩ mới phải nói ra.
Trong nội tâm cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cơ vươn tay, vỗ vỗ lên mu bàn tay Giang Minh Phàm, kiên định mà ôn nhu nói: "Anh cứ yên tâm, em không so đo chuyện này đâu. Anh nói đúng, quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi, cứ để nói trôi qua đi."
Giang Minh Phàm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thôn dân xung quanh nghe xong cũng thay đổi giọng điệu.
Sắc mặt bọn họ nhìn Đặng Thúy Hồng cũng trở lên lạ lẫm.
"Thế mà tôi còn đau lòng hộ cho cô nương này, nào biết cô ta thế mà lại đi cắm sừng người ta chứ?"
"Đúng vậy nha! Tốt xấu gì Giang Minh Phàm cũng là sinh viên đại học, tốt nghiệp xong là sẽ được ăn cơm của nhà nước! Thế mà chớp mắt một cái lại bị người ta cắm cho một cặp sừng rồi, thanh danh quả thực là bị người ta vấy bẩn!"
"Nếu cô kia mà là vợ của ta, kiểu gì ta cũng phải đánh chết nàng!"
…
Giờ phút này, cả người Đặng Thúy Hồng giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh.
Khuôn mặt Đặng Thúy Hồng tái đi một cách đáng sợ, cô ngồi bệt xuống đất, dựa hẳn người vào tường.
Cô lấy hai tay mặt, lúc đầu thì cười, nhưng khi cười xong thì nước mắt cứ thế mà chảy ròng ròng qua kẽ ngón tay.
Đúng là báo ứng luân hồi rồi!
Cắm sừng sao?
Năm đó, Giang Minh Phàm đã năn nỉ cô, xui cô đi tìm Lý Cảnh Bình để vay tiền. Y nói rằng muốn làm ăn ở Bắc Kinh, bao giờ kinh doanh kiếm được nhiều tiền thì sẽ trở về hỏi cưới cô.
Cô cũng đã gặp qua Lý Cảnh Bình hai lần, biết rằng người này là kẻ không dễ trêu chọc!
Nhưng… vẫn chính là do y!
Chính y năm lần bảy lượt cầu xin cô, nói với cô rằng sau khi kiếm được nhiều tiền sẽ đến cầu hôn cô!
Đến lúc ấy thì cô mới đi tìm Lý Cảnh Bình!
Cũng chính lần đó, chính lần đó là lần cô mất đi bản thân, triệt để cho người ta chà đạp cơ thể mình!
Lại những lần sau, cô như thể dính phải bùa mê thuốc lú, triệt để đặt hết niềm tin vào Giang Minh Phàm.
Y nói bản thân không chán ghét cô, cả đời này y sẽ lo cho cô, lúc nào kiếm được tiền sẽ quay lại lập tức cưới cô...