Nhìn thấy Giang Minh Phàm, đồng tử Đặng Thúy Hồng đột nhiên co lại.
Ánh mắt của cô trở lên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn dần về phía sau, cuối cùng hạ xuống trên người Địch Thiến Thiến.
"Đây, đây là người yêu của anh sao?"
Tai Đặng Thúy Hồng ù đi, cô thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười, ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm Địch Thiến Thiến.
Cô ấy thật đẹp.
Một chiếc váy dài chấm bi georgette làm tôn lên làn da thật trắng, mái tóc uốn tinh tế rủ xuống sau lưng. Vừa nhìn là biết cô ấy là người đặc biệt, khí chất vừa vũ mị câu hồn mà lại vừa trong sáng cùng tinh tế, khiến nam nhân vừa nhìn thấy thì trong đầu chỉ còn lại vấn vương cùng thương tiếc.
Khi thấy cô thì thấy nên nói vài chuyện về văn học về Shakespeare, chứ không phải mấy chuyện rác rưởi trên giường.
Đặng Thúy Hồng cúi đầu, nhìn bộ sườn xám trên người mình, khóe môi hiện lên nụ cười tự giễu.
Đúng rồi.
Lúc này, quần áo của mình đang xộc xệch cổ áo bị lệch lộ ra một mảng lớn da thịt da ngoài.
Nam nhân trong thôn đi tới đi lui qua chỗ này, ai nhìn thấy mà không nổi lên tâm tư không chính đáng chứ?
Còn Địch Thiến Thiến trước mặt thì khác, sở sở động lòng người, cao quý xinh đẹp, trên người còn khoác áo khoác của Giang Minh Phàm.
Đó là một chiếc áo sơ mi trắng, hàng ngoại nhập, do chính tay cô chọn.
Lúc ấy trong lòng cô tràn đầy mơ ước, mơ ước đến một ngày nào đó Giang Minh Phàm sẽ mặc chiếc áo sơ mi trắng kia, nắm tay cô, tươi cười đến nhà cô cầu hôn.
Nhưng bây giờ, giấc mơ ấy đã không còn nữa.
Còn giờ cô chỉ cảm thấy từng đợt hàn ý bốc từ chân lên đến đỉnh đầu, khiến cô không nhịn được mà run lên.
"Giang Minh Phàm, anh nói đi."
Đôi mắt của Đặng Thúy Hồng tràn ngập những tia máu đỏ tươi, cô chằm chằm vào y gằn từng chữ một.
Giang Minh Phàm cau mày.
Y nhìn chằm chằm vào Đặng Thúy Hồng, sắc mặt hết sức khó coi.
"Cô tới đây làm gì?"
Giang Minh Phàm nói: "Đặng Thúy Hồng, sáng sớm ra cô đã ngồi xổm trước cửa nhà tôi, cô không biết làm thế này gây lên ảnh hưởng không tốt sao?"
Người này, sao lại làm ra như thế này chứ?
Không phải trước đó mình đã nói rõ với cô ta rồi sao, sao giờ lại đột nhiên về đây thế này?
Mặc dù Đặng Thúy Hồng đã phát hiện ra chuyện của y với Địch Thiến Thiến, nhưng đối với Giang Minh Phàm lúc này mà nói, mặc dù y lo lắng nhưng cũng không hề sợ hãi.
Địch Thiến Thiến không nói gì, mà chỉ là nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm, tựa hồ là đang chờ đợi câu trả lời của y.
Ngay sau đó.
Giang Minh Phàm hắng giọng, thần sắc trở lên lãnh đạm, tiếp tục nói: "Thiến Thiến đương nhiên là người yêu của tôi, tôi và cô ấy sắp kết hôn. Lần này tôi đưa cô ấy về đây cũng là để ra mắt bố mẹ."
Y dừng lại một chút, giọng trầm hẳn xuống nói tiếp: "Cô đừng đến quầy rầy tôi nữa."
Nghe thấy những lời này Đặng Thúy Hồng liền sững sờ, cô lùi lại một bước nặng nề dựa vào tường, suýt chút nữa cười ra thành tiếng!
Quấy rầy?
Cô đến đây để quấy rầy?
Lúc này nhìn Giang Minh Phàm, Đặng Thúy Hồng chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình xa lạ đến đáng sợ.
Hồi đó kẻ kia thủ thỉ dỗ dành cô làm thế này thế nọ, cô nghe xong cũng chỉ cảm thấy tất cả như vậy cũng là vì tương lai của mình cùng kẻ đó.
Giờ nghĩ lại, Đặng Thúy Hồng chỉ cảm thấy mình ngu ngốc đến đáng hận!
Cô là người tính tình cương liệt.
Vốn xuất thân từ nông thôn, cũng đã từng chứng kiến qua cái loại chuyện phụ bạc này, thế nên cô lập tức cười lạnh, dựa vào tường, rồi thẳng người lên lớn tiếng nói với Địch Thiến Thiến: "Cô tưởng rằng mình đã tìm được thứ tốt đẹp sao? Con mẹ nó! Cái tên này chẳng phải là hàng thải hồi trước bà mày chơi qua sao? Hồi trước theo đuổi bà mày, ngày nào mà chả viết cho bà mày mấy bài thơ tình nghe đến não lòng. Sao! Hiện tại tên này cũng viết mấy bài như vậy cho cô đúng không?"
Giang Minh Phàm sững sờ.
Y tuyệt đối không nghĩ đến việc Đặng Thúy Hồng lại làm những việc này!
"Đặng Thúy Hồng! Cô điên rồi!"
Mặt Giang Minh Phàm tái mét đi, y vô thức muốn lấy tay che miệng cô lại.
Thế nhưng không ngờ tới Đặng Thúy Hồng lại đột nhiên cao giọng hét lớn: "Thế nào! Giang Minh Phàm, ăn xong muốn quỵt nợ rồi còn lại muốn đánh người phải không?!"
"Mọi người ơi! Mọi người ra đây mà xem, Giang Minh Phàm muốn đánh người! Giang Minh Phàm là sinh viên đại học mà còn muốn đánh phụ nữ chân yếu tay mềm!"
~~~
Giờ thì tốt rồi.
Lúc này vừa qua tết Đoan Ngọ, mọi người vẫn còn ở trong nhà chờ chơi hội.
Nghe tiếng hô này, mọi người liền lập tức mở cửa ló đầu ra ngoài, nhìn về phía bên này.
Liếc mắt một cái là thấy có ba người đang đứng ở cửa.
"Ai thế? Có chuyện gì vậy? Không phải Giang Minh Phàm đây sao? Anh ta định đánh ai? Cô gái đó là ai vậy? Sao nhìn quen mắt vậy?"
"Ai nha! Đây không phải là con gái của Trương Thúy sao! Không phải cô ấy đang làm cô giáo ở trên huyện sao? Sao lại về đây rồi? NHìn bộ dáng này thì hình như có gì đó mờ ám với Giang Minh Phàm thì phải. "
"Không thể nào! Không phải Giang Minh Phàm có người yêu rồi sao? Là người đứng cạnh hắn kia kìa! "
~~~
Phụ nữ trong thôn là những người ưa chuyện phiếm nhất.
Không mất bao lâu, tốp năm tốp ba người đã vây quanh nơi này, tò mò nhìn ba người trước mặt.
Trần Hồng Mai trong sân cũng lao ra, nhìn thoáng qua bà đã thấy Đặng Thúy Hồng đang đứng trước cửa nhà mình.
"Sao lại là mày?"
Trần Hồng Mai cau mày lớn tiếng nói: "Cái miệng mày đừng có mà nói lung tung, nếu không thì đừng trách bà đây không khách khí!"
Đặng Thúy Hồng nghe vậy liền cười thảm.
Cô lau nước mắt trên khóe mi đi, nheo mắt nhìn Trần Hồng Mai rồi đưa tay ra chỉ vào mũi mình, cười lớn: "Không khách khí? Sao, còn muốn đánh bà đây sao?
Sao bà không quay lại nhìn một chút mà xem? Xem tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho con trai Giang Minh Phàm của bà rồi!"
Trần Hồng Mai nghe vậy liền sững sờ, rồi chợt sửng cồ lên:
"Cái con này, mày đang nói nhảm cái gì vậy? Con trai bà đây tiêu tiền của mày khi nào? Tiền cho nó đọc sách đều là do bà đây chắt bóp từng xu một, cái miệng của mày toàn là nói nhảm, có tin bà đây xé đôi cái miệng của mày ra không!"
Trần Hồng Mai giận đến nỗi thở không ra hơi.
Giờ có một lô một lốc người đang xem!
Hơn nữa Thiến Thiến còn đang ở đây, nếu mà gây hiểu lầm cho Thiến Thiến, thì cho dù bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan được!
Giang Minh Phàm cũng không nhịn được nữa.
Lần đầu tiên trong đời hắn bị nhiều người bao quanh thế này, gân xanh trên trán Giang Minh Phàm bắt đầu hằn lên, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào Đặng Thúy Hồng rồi nghiêm giọng quát:
"Cô định làm cái quái gì vậy? Náo đủ chưa vậy? Cô còn muốn mặt mũi nữa không vậy?!"
Trên thực tế.
Đây chính là phần vấn đề Giang Minh Phàm vẫn đau đầu từ trước tới nay.
Mối quan hệ giữa y cùng Đặng Thúy Hồng vừa ngắn ngủi lại vừa nực cười, sau khi đến Bắc Kinh, y càng thấy rõ rằng y tuyệt đối không thể ở bên một người phụ nữ như vậy!
Dù sao y cũng là người có học, sẽ ở lại công tác ở Bắc Kinh!
Sao y có thể quay lại rồi kết hôn với một người phụ nữ như vậy được?
Vậy nên y đã lập ra một kế hoạch cực kỳ tốt để tận dụng Đặng Thúy Hồng rồi sau đó bỏ mặc cô. Cho dù sau này cô ta oán giận y, nhưng lúc ấy cô ta có thể làm gì chứ?
Dù gì cô ta cũng là con gái!
Cũng không thể vứt hết mặt mũi đi, đúng không?
Ở thời đại này, nhất là ở nông thôn, cô gái nào không coi trọng danh tiếng của mình hơn cả mạng của mình chứ?
Y tính ra rằng ngay cả khi Đặng Thúy Hồng biết chuyện này thì cũng chỉ lặng lẽ hỏi y, đến lúc đó y sẽ viện ra vài cái cớ linh tinh rồi lấp liếm cho qua.
Ai có thể nghĩ tới thế mà cô ta lại chặn trước cửa nhà chính y, rồi trước mặt nhiều người như vậy lại trực tiếp nói là y dùng tiền của nàng chứ!
Đây không phải là tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người sao!
Hơn nữa, Thiến Thiến vẫn còn ở đây!
Sao có thể giải thích cho cô ấy đây chỉ là hiểu lầm được chứ?