Trong sân phơi thóc, mấy trăm người lập tức đi gần hết chỉ còn lại tổ trưởng.
Đám quản đốc phân xưởng cũng không đi, tổng cộng hơn hai mươi người, vây quanh Giang Châu, đầu đều chảy đầy mồ hôi.
"Ông chủ Giang, giờ phải làm sao? Tổ chúng tôi còn đọng không ít hàng đâu!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ai mà không như vậy! Mọi người đều trông cậy vào lần này kiếm tiền để cải thiện sinh hoạt, đột nhiên..."
Ai nấy đều đang rối trí.
Cuộc sống thường chính là như vậy.
Khi nhận được lương theo thời gian làm việc, tất cả mọi người đều nghĩ cách để lười biếng.
Nhưng làm theo hiệu suất, sản lượng, và tiền lương được liên kết trực tiếp, Giang Châu không nôn nóng, bọn nó thấy bối rối.
Giang Minh không nói gì, mặt đen như đáy nồi, Hầu Tử giờ cũng tới, vội vã mang theo tin tức.
"Thế nào?"
Vu Tự Thanh sải bước đi qua, hỏi: "Kiểm tra xong chưa? Nói như thế nào? Phòng cháy chữa cháy trong xưởng chúng ta có vấn đề hay không?"
Toàn thân Hầu Tử đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn tất cả mọi người nhìn mình, khiến áp lực mạnh hơn nữa.
"Không được."
Hầu Tử lắc đầu, gian nan mở miệng: "Nói an toàn phòng cháy chữa cháy chúng ta chưa đạt, thiết bị cũng quá hạn, phải dừng xưởng 3 ngày để sửa chữa, ba ngày này, chúng ta không thể vào xưởng, lúc này đang viết biên bản."
Vừa nói xong mấy câu này, mọi người lập tức tức giận đến mắng to.
Giang Minh nhìn Giang Châu, rốt cục nhịn không được, hỏi: "Tiểu Châu, vậy phải làm sao? Hiện tại chúng ta đơn hàng chất đống, bên Bắc Kinh cũng phải đưa áo quần qua, thế này đừng nói là ba ngày, dù chỉ một ngày cũng không thể chậm trễ!"
Anh ta dừng một chút, lại cau mày nói: "Lẽ nào thực sự không có cách gì nữa?"
Giang Châu lắc đầu.
"Cái phòng cháy chữa cháy này chỉ mới là một bắt đầu, chúng ta giải quyết cái này, sẽ còn những cái khác, cục công thương, cục cung cấp điện… thay nhau tới, một cái làm chậm một ngày chúng ta cũng ăn không tiêu."
Giang Châu híp mắt nói: "Chuyện này, phải ngăn chặn trong một lần, tìm được một biện pháp một vốn bốn lời, triệt để trị tận gốc mới được."
Trong lòng hắn đã có chủ ý.
Giang Minh nhìn dáng vẻ của Giang Châu, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trong chốc lát mọi người cuối cùng đã phát tiết xong, từng người ủ rũ đi tới, nhìn Giang Châu hỏi: "Ông chủ Giang, giờ phải làm sao? Chúng ta thực sự phải chờ ba ngày?"
Giang Châu cười cười, nói: "Lúc này đây, chúng ta phải giải quyết thật ttoos, nếu không thì không chỉ là đơn giản ba ngày như vậy, như vậy, tôi và mọi người thương lượng một chút..."
Lập tức, Giang Châu nói ra biện pháp của mình.
Mọi người càng nghe thì con mắt càng sáng!
Biện pháp này, thực không tồi!
Nếu như thật thành, đừng nói là vấn đề kiểm tra phòng cháy chữa cháy, dù là chuyện Tam Xưởng mở rộng phân xưởng sản xuất cũng có thể dễ dàng giải quyết!
~~~
Khí trời dần nóng bức.
Đầu thập niên tám mươi, nền kinh tế đang trên đà phát triển, đặc biệt là sau khi làn sóng nóng kinh tế ở Hong Kong và Dương Thành tràn vào đại lục, làm gia tăng khoảng cách kinh tế và mức sống của người dân.
Nhiều người đại lục rất ghen tị, và mong muốn được chuyển mình.
Nhưng giao thông, nhà đầu tư, còn có các loại các dạng chính sách, đều giống như tầng tầng lớp lớp núi lớn, trở ngại phát triển.
Sáng sớm hôm nay, trong toà thị chính Phí Thành, tất cả mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần.
Bởi vì tuần lễ trước đã có thông báo, nói là hôm nay lãnh đạo tỉnh muốn tới thị sát.
Phí Thành là thành phố trực thuộc tỉnh, trọng tâm phát triển kinh tế, đương nhiên vô cùng được coi trọng.
Vì vậy, trên cơ bản mỗi tháng thị sát một lần, trọng điểm đều tại một số cửa hàng, cao ốc bách hóa, còn có đơn vị xí nghiệp quốc doanh.
Triệu Phúc Tân phụ trách cục công thương, gần đây rất được coi trọng.
Trần Hữu Chính đi theo phía sau thị trưởng Lưu, đứng ở trước cổng toà thị chính, chờ lãnh đạo đến.
Triệu Phúc Tân đứng ở bên cạnh anh ta, cười đều.
"Trần tiểu đồng chí, nghe nói Tam Xưởng của bạn cậu bị thẩm tra?"
Triệu Phúc Tân cười cười, nói: "Tôi nói rồi mà, phòng cháy chữa cháy là chuyện không thể qua loa, một khi xảy ra vấn đề, sẽ là chuyện lớn! Cậu nói có đúng hay không?"
Trần Hữu Chính khó chịu đápk:
"Cục trưởng Triệu, lời không thể nói như vậy."
Trần Hữu Chính nói: "Dù hắn là bạn của tôi, thế nhưng giải quyết việc chung, nếu thật sự có vấn đề, thẩm tra cũng đúng."
"Nhưng nếu không có vấn đề, tôi nghĩ hành động này, liên lụy cũng không phải mình hắn, nhiều công nhân chờ lương như vậy, kết quả bị dừng làm việc ba ngày, anh nói xem rốt cuộc ảnh hưởng đến ai lớn hơn?"
Trần Hữu Chính từ trước tới đây đều không phải loại nhu nhược.
Huống hồ vào thời đại này định nghĩa về thiết bị pccc vẫn chưa hoàn thiện giống như hậu thế.
Loại chuyện ở đâu có vấn đề, còn chẳng phải là há miệng là có thể định tội?
Đáng tiếc, Trần Hữu Chính không giúp được.
Bây giờ bị Triệu Phúc Tân châm chọc khiêu khích, anh nhịn không được đáp trả.
"Tiểu Trần."
Lưu thị trưởng bỗng nhiên mở miệng, gọi mình một tiếng, giọng nói trầm xuống, hiển nhiên là đang cảnh cáo.
Trần Hữu Chính hiểu ngay, không thèm đôi co nữa.
Triệu Phúc Tân ăn cái đinh mềm, lập tức hừ một tiếng, lúc này mới tiếp tục nhìn ra ngoài cổng lớn.
Y thầm hiểu.
Lúc này đây, nếu như kết quả thẩm tra không sai, kinh tế các phương diện có xu thế ngẩng đầu, vị trí này của y cũng gần như có thể thăng lên!?
Mọi người đều đang suy đoán.
Bỗng nhìn thấy một chiếc xe nhỏ lái về phía toà thị chính.
Là một chiếc Hongqi màu đen, kiểu dáng lâu đời nhất, sản xuất tại Trung Quốc.
Nhưng vào thời đại này, có thể lái Hongqi, cũng đã đại biểu thân phận.
Tất cả người đứng ở cổng đồng loạt căng thẳng, không tự chủ được ưỡn thẳng lưng.
Hongqi dừng lại, thị trưởng Lưu nháy mắt với Trần Hữu Chính, người sau bèn đi theo, kéo cửa ra.
Tay của Triệu Phúc Tân lúng túng để giữa không trung.
Trần Hữu Chính kéo cửa ra, cong lưng, làm tư thế mời.
"Lãnh đạo tỉnh, ngài đã tới."
Sau khi cổng được kéo ra, một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi xuống.
Hầu hết tóc của ông đã bạc trắng, được chải gọn gàng, trên chân ông là một đôi giày vải bị giặt đến nỗi bạc màu, ống tay áo thậm chí mòn đến mức xuất hiện cả sợi vải.
Đây chính là lãnh đạo tỉnh hôm nay tới đây thị sát, tên là Lý Phụ Quốc.
Ông cười liếc nhìn Trần Hữu Chính, đưa tay vỗ vào cánh tay của anh ta.
"Đã sớm nghe nói chúng ta chính quyền thành phố Phí Thành mới tới một nhóm thanh niên, lúc này nhìn thấy, tinh thần diện mạo quả nhiên rất tốt! Tốt, tốt!"
Lý Phụ Quốc xuống xe, vừa cười vừa nhìn mấy người tuổi trẻ.
Thấy lãnh đạo tỉnh chú ý tới mình, mấy người tuổi trẻ đều kích động.
Triệu Phúc Tân thì có chút xấu hổ.
Đứng ở một bên, tìm không được cơ hội thích hợp để bước lên xen mồm vào.
"Người trẻ rất tốt! Tư tưởng năng động, không giống như những lão già chúng ta, luôn theo không kịp bước chân."
Lý Phụ Quốc hơi xúc động.
Đoạn thời gian trước, ông mới vừa từ Dương Thành thị sát trở về, vừa nhìn liền phát hiện bọn họ thật sự kém quá nhiều.
"Chúng ta đó, không thể bảo thủ, trốn trong vỏ rùa đen, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng không nghe được, cầm tiền lương không làm việc, đây là tuyệt đối không được."
"Các ngươi phải biết rằng, người dân của chúng ta, vẫn còn đang sống trong nước sôi lửa bỏng nha!"
Lý Phụ Quốc thở dài.
Ông đã tới độ tuổi này, thực sự là có lòng nhưng không đủ lực.
* Hongqi là thương hiệu xe hơi sang trọng của Trung Quốc thuộc sở hữu của nhà sản xuất ô tô FAW Car Company, bản thân nó là một công ty con của FAW Group. Hongqi được ra mắt vào năm 1959, trở thành thương hiệu xe du lịch lâu đời nhất của Trung Quốc. Trong tiếng Trung, hongqi có nghĩa là "lá cờ đỏ"