Giang Châu chỉ đưa mắt nhìn gã ta, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.
Hí mắt, một lát sau mới đưa tay, nhận lấy điếu thuốc trong tay của Từ Phát Nhuận.
"Cảm ơn đội trưởng Từ."
Giang Châu nói.
Từ Phát Nhuận rút mấy hơi thuốc, cằm giơ giơ lên, thở dài nói: "Ông chủ Giang, tôi cũng hết cách rồi, cấp trên ra lệnh, cái an toàn phòng cháy chữa cháy này, tuyệt đối không được lơ là!"
"Trước đây Trần Đông Nhĩ đã tìm tôi kiểm tra, thông qua, nhưng đây cũng là chuyện năm ngoái rồi, hơn nữa, lúc này anh làm ông chủ của Tam Xưởng, đổi người rồi, lại mở rộng xưởng, nhất định phải kiểm tra lại nghiệm mới được, anh nói có đúng hay không?"
Từ Phát Nhuận cười tủm tỉm phun ra một vòng khói, nói: "Khoan dung chút, đừng nóng giận."
Mấy câu nói, cẩn thận, có đầy đủ lý do.
Rõ ràng đang chọc tức Giang Châu.
Vu Tự Thanh rất bực bội.
Chú gần như theo bản năng nhìn về phía Giang Châu, chỉ sợ hắn xông lên đánh người.
Nếu thật đánh người, vậy phiền phức lớn rồi.
Nhưng ngoài ý liệu, sau khi nghe Từ Phát Nhuận nói xong lời này, Giang Châu vẫn bình thản nhìn gã, còn tươi cười nói:
"Đội trưởng Từ nói phải."
Giang Châu vân vê điếu thuốc trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Chuyện này, đúng là phải kiểm tra, nhà máy lớn như vậy, hơn ba trăm người đều dựa vào đây kiếm cơm, nếu như phương diện phòng cháy chữa cháy không làm tốt, bản thân tôi cũng lo lắng."
Sau khi nói xong, Giang Châu giắt điếu thuốc lên lỗ tai, lại móc từ trong túi ra một bao Hồng Tháp Sơn, không lột vỏ, đưa luôn cho Từ Phát Nhuận.
"Đội trưởng Từ, phải kiểm tra cho kỹ đó, vất vả rồi."
Từ Phát Nhuận sửng sốt.
Gã ngậm điếu thuốc trong miệng mà quên không nhổ ra, nhìn gói thuốc Hồng Tháp Sơn, gần như nuốt nước bọt theo bản năng.
Được lắm.
Miệng vừa hạ xuống, lập tức khiến gã ho sặc sụa.
Tình hình tiến triển hoàn toàn khác với suy nghĩ của Từ Phát Nhuận.
Dựa theo ý tưởng của Từ Phát Nhuận, Giang Châu nhất định nổi giận, tốt nhất là đánh mình.
Dù sao, cứng đối cứng với nhà nước, mình còn chiếm lý, đến khi đó kẻ nào đuối lý nhìn thôi cũng rõ.
Hơn nữa mình từng luyện võ, hai người thật đánh nhau, gã nắm chắc sẽ đánh thắng, có thể đánh cho hắn no đòn lại không thể nói gì!
Từ Phát Nhuận nghĩ tới những điều Giang Châu sẽ làm, nhưng chưa từng nghĩ đến như hiện tại.
Hắn cười tủm tỉm nhìn mình, nói cám ơn, còn đưa cho mình một gói thuốc lá, kêu mình kiểm tra thật kỹ.
Từ Phát Nhuận thấy hơi choáng.
Mãi đến khi Giang Châu nhẹ nhàng ho khan, mới xem như khiến Từ Phát Nhuận tỉnh hồn lại.
"Sao vậy, đội trưởng Từ hút không quen loại thuốc này?"
Từ Phát Nhuận nghẹn họng, lập tức nặn ra nụ cười.
"Sao lại thế được?"
Nói đùa, Hồng Tháp Sơn, thuốc mắc như vậy ngày thường gã đâu có dám hút, sao có thể hút quen?
Từ Phát Nhuận không biết Giang Châu rốt cuộc có mưu đồ xảo quyệt gì, thấy hắn đưa thuốc qua, lập tức đưa tay tiếp nhận.
Ngu sao không nhận.
Dù sao cũng là ý của cấp trên.
Đến khi thật xảy ra chuyện gì, mình cũng có cớ để nói, dù sao phòng cháy chữa cháy, danh chính ngôn thuận!
Giang Châu đưa thuốc, lại nháy mắt với Vu Tự Thanh, hai người mới rời đi.
Đi đến đầu ngõ, Vu Tự Thanh mới thở phào.
Chú ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Châu, vẻ mặt khó hiểu.
"Vì sao lại mời thằng khốn đó thuốc lá?"
Vu Tự Thanh lầm bầm: "Chuyện này sẽ khiến xưởng ta ít nhất mấy ngày liền không thể làm việc, vậy sau này thì sao, ngoại trừ đội pccc, còn có các đơn vị khác của Cục công thương, nếu như dựa theo quy trình chậm chạp của bọn họ, chúng ta còn làm việc nữa hay không?"
Bây giờ đơn đặt hàng đè nặng.
Tất cả mọi người hận không thể nhân đôi thời gian!
Ai có thể ngờ bên trên cư nhiên người đến gây khó dễ!
Càng nghĩ càng giận!
Giang Châu không nói gì, vươn tay vỗ vỗ ở trên cánh tay của Vu Tự Thanh.
"Người ta đến có cớ đàng hoàng, hơn nữa cái thứ phòng cháy chữa cháy, nói không rõ được, hắn muốn tra cứ cho hắn tra."
Giang Châu híp mắt nói: "Kế tiếp bọn họ muốn tra cái gì, chúng ta đều phối hợp, dù sao mọi người đã làm việc trong thời gian lâu như vậy, cũng chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, cứ thừa dịp mấy ngày nay, nghỉ ngơi rồi hẵng làm việc."
Vu Tự Thanh sửng sốt.
Lúc này Giang Châu đã đi ra ngoài rồi.
Chú vội vội vàng vàng đuổi theo, vội nói: "Ai nha, nghỉ ngơi? Thời điểm này làm sao có thể nghỉ ngơi? Công nhân của chúng ta, ai này đều hận không thể làm việc suốt đêm..."
Nhưng Giang Châu chỉ khoát khoát tay, không nói thêm nữa.
Hai người đi trở về, xuyên qua hai con phố mới nghe thấy tiếng người ồn ào.
Là Giang Minh mang theo công nhân của Tam Xưởng, đang đợi Giang Châu.
Vu Tự Thanh không nói gì, theo Giang Châu đi về phía quảng trường nhỏ.
Nơi đây vài năm trước là sân phơi, là nơi dùng để phơi thóc, bên cạnh còn có tường vây, những năm trước đây các thanh niên trí thức thường xách những chiếc xô nhỏ, dùng bút lông viết khẩu hiệu lên đó.
Lúc này còn có thể nhìn thấy một số chữ lờ mờ.
"Kiên trì con đường xây dựng đội ngũ chính trị!", v. v...
Mà lúc này trên sân phơi nắng đứng đầy người, ai nấy đều đỏ mặt tía tay, đang trò chuyện với nhau, có mấy người cấp tiến, thậm chí xăn tay áo lên, lớn tiếng chửi.
"Năm ngoái vừa mới kiểm tra phòng cháy chữa cháy, năm nay lại tới! Tôi thấy, rõ ràng là không muốn để chúng ta có được cuộc sống tốt! Làm chậm trễ thời gian, chúng ta làm được bao nhiêu quần áo đây? Thực sự khiến người tức giận!"
"Đúng! Nói rất đúng! Bọn họ nói thì nhẹ nhàng, câu đầu tiên đuổi chúng ta ra, kiểm tra nhà máy, nhưng chúng ta làm chậm đơn hàng, làm sao kiếm được tiền? Một nhà già trẻ còn phải mở miệng ăn cơm! Bọn họ trả thù lao sao?!"
"Không được! Chuyện này, chúng ta nhất định phải đi nói lý với bọn họ! Thật sự là quá đáng!"
~~~
Đám công nhân oán giận sục sôi.
Giang Minh đứng ở một bên, không nói gì, đến khi nhìn thấy Giang Châu cùng Vu Tự Thanh tới, anh ta mới đứng lên, phất tay, ra hiệu mọi người im lặng.
"Ông chủ tới!"
Giang Minh lớn tiếng nói: "Chuyện cụ thể, hỏi kỹ hẵng nói, mọi người đừng gấp! Luôn sẽ có biện pháp!"
Nghe Giang Châu tới, mọi người lập tức đồng loạt nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy Giang Châu cùng Vu Tự Thanh đã đi tới.
Đoàn người tự động tránh ra một con đường, để cho Giang Châu cùng Vu Tự Thanh đi tới trước mặt nhất.
Tất cả mọi người muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng, lúc này nhìn chằm chằm Giang Châu, bất ngờ không ai lên tiếng.
Giang Châu đi tới phía trước nhất, đứng ở trung tâm sân phơi thóc, mặc áo sơ mi cộc tay cùng quần dài màu đen, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh đám công nhân.
Hắn không nói gì, lại khiến mọi người an tâm.
"Chuyện này, tin tưởng tôi, nhất định có thể giải quyết."
Giang Châu nhấn mạnh từng chữ.
Mọi người trong nháy mắt giống như uống một viên thuốc an thần.
Hắn tiếp tục nói: "Chuyện này, chúng ta không thể cứng đối cứng, chỉ có thể tìm biện pháp giải quyết."
"Mấy ngày nay, các ngươi đều về nhà nghỉ, chuyện còn lại giao cho tôi là được."
Giang Châu nhìn mọi người, lại nói: "Được rồi, tổ trưởng lưu lại, những người còn lại giải tán trước, chuyện cụ thể sau này tôi sẽ để chú Vu thông báo với mọi người!"
Mọi người vừa căng thẳng lại nghi hoặc.
Thế nhưng giờ này khắc này, nói thêm nữa lại cũng không thể lập tức tìm được biện pháp giải quyết.
Lập tức, tốp năm tốp ba lục tục rời đi.