Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 371




Giang Châu gật đầu, nghiêng người để cho anh ta bước vào, Dương Thụ Long lại lắc đầu, cười nói: "Không cần, người anh bẩn lắm, đứng ở ngoài là được, chúng ta đứng đây nói."

Giang Châu nhìn ra được, chắc chắn có chuyện gì đó.

Hắn đi tới, cài cửa lại: "Có chuyện gì? Nói thẳng."

Dương Thụ Long có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu, lại lặng lẽ nhìn vào phía viện, lúc này mới lên tiếng: "Ngày mai, có thể mang anh cùng đi hay không?"

"Anh ở chỗ này, dù sao cũng không có chuyện gì làm, đi theo góp vui, nhìn cái mới, cũng dễ học hỏi thêm, được không?"

Giang Châu sửng sốt.

"Trong viện không phải còn thiết bị điện sao? Em cũng chỉ đi hai ba ngày, sẽ nhanh chóng trở về, anh không cần kiếm tiền nữa sao?"

Dương Thụ Long gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

"Em đừng nghĩ nhiều, anh cũng sẽ ăn ngay nói thật."

Anh ta dừng một chút, rồi mới nói: "Anh đã không lấy hàng mấy ngày rồi."

"Chuyện gì xảy ra?"

Giang Châu cau mày, nói: "Không bán được hàng cho các tạp viện gần đó sao? Không ai mua? Nếu như thị trường bão hòa, thì đổi chỗ, dù sao anh lái xe ba bánh..."

"Không phải không phải!"

Dương Thụ Long nhanh lên lắc đầu: "Hôm qua ông Tề trong tạp viện còn hỏi anh mua radio, muốn mang theo lúc tản bộ! Trong tay anh không có hàng, chỉ có thể bảo ông ấy đi cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang."

Giang Châu nghe vậy, lập tức nghĩ ra là chuyện gì.

"Là Diệp Mẫn Kiệt?"

Hắn nhíu mày càng sâu.

Dương Thụ Long cúi đầu, không nói chuyện, quanh năm đạp xe ba bánh làm việc tay chân, da tay của anh ta rất đen, lưng quanh năm cong, trông giống như con tôm.

"Ai, anh không có ý đồ gì khác, chỉ muốn kiếm chút tiền, mấy hôm trước tới lấy hàng, đẩy mãi cửa không mở ra, anh còn tưởng cửa bị hỏng! Nhưng đưa mắt nhìn lên, đóng cửa rồi!"

"Sau đó tìm Diệp Mẫn Kiệt, người ta không vui, chỉ nói muốn mua hàng, bảo bọn họ đi đến cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang."

Dương Thụ Long thở dài, nhìn Giang Châu, cười khổ nói: "Không sợ em chê cười, anh thật không thích làm chuyện phải nơm nớp lo sợ, kinh doanh kiếm nhiều tiền không thích hợp với anh, phía trên anh còn có mẹ già, chỉ mong kiếm được ít tiền mà phụng dưỡng bà đến cuối đời, đời anh cũng không còn gì tiếc nuối nữa."

"Giang Châu, em xem có thể cho anh chút hàng bán được hay không? Còn về trích phần trăm bán hàng, em hạ xuống một chút cũng được, anh chỉ mong hai mẹ con anh có miếng ăn cơm."

Giang Châu trầm mặc.

"Như vậy đi, ngày mai anh cũng theo em đi một chuyến, em bảo bọn họ chở một nhóm hàng tới chỗ của anh, như vậy anh cũng không cần tới chỗ này lấy hàng."

Giang Châu nói xong, Dương Thụ Long đầu tiên là sửng sờ, sau đó lập tức cực kỳ mừng rỡ.

"Ai nha! Em thật tốt! Anh biết em sẽ giúp anh mà!"

Anh rất vui, kích động đến mức rơi cả nước mắt.

Dương Thụ Long lần này tới, trong lòng vẫn treo.

Trên thực tế, từ lần trước Giang Châu rời đi, quá trình Dương Thụ Long cầm hàng không hề thuận lợi.

Từ lúc đầu gặp Diệp Mẫn Kiệt mấy lần, đối phương thấy anh ta cầm hàng, sắc mặt đã không tốt rồi.

Nhiều lần gây khó dễ cho anh ta.

Dương Thụ Long biết Diệp Mẫn Kiệt đến từ cùng một nơi với Giang Châu, biết hai người quan hệ không tệ, nên đành cắn răng nhẫn nhịn.

Sau đó Diệp Mẫn Kiệt trực tiếp đổi khoá cửa, hoàn toàn chặt đứt con đường làm ăn của Dương Thụ Long.

Dương Thụ Long tìm mấy lần, đối phương đều không chịu, sau đó dứt khoát tránh mặt.

Anh ta không biết phải làm sao.

Hoàn toàn rối trí.

Không biết là chủ ý của Giang Châu hay là chủ ý của Diệp Mẫn Kiệt.

Nhịn vài ngày, mẹ già mắc bệnh, tiêu hết tiền trong nhà, mấy ngày nay thật sự là chịu hết nổi rồi, nên quyết định tới hỏi xem sao.

Thấy phản ứng của Giang Châu, Dương Thụ Long lập tức hiểu ra.

Hắn không hề biết chuyện này!

Dương Thụ Long xoa xoa đôi bàn tay, vẻ lười nhác đã trở lại.

Anh ta cười cười, lấy ra thuốc lá rời rồi châm lửa, hít lấy hít để mấy hơi liền.

"Anh biết ngay mà, chú em có lương tâm! Ngày mai anh đi với em một chuyến, em yên tâm, anh tuyệt sẽ không nuốt của em dù chỉ một xu!"

Người Bắc Kinh gốc, tuy nói năng văn hoa, thế nhưng nói đến nghĩa khí thì rất nghĩa khí.

Điểm giới hạn mấu chốt, cho dù chết cũng sẽ không chạm vào.

Giang Châu tươi cười, gật đầu, vừa mới chuẩn bị dặn dò chuyện ngày mai mấy giờ lên đường, bỗng nhiên nhìn thấy một người tới từ đầu ngõ, dáo dác ngó về phía bên này.

"Là Giang Châu sao?"

Kính mát quần jean, hai tay đút vào túi quần, toàn dài lại còn bóng mượt.

Nếu không phải đã mở miệng, Giang Châu chỉ nhìn sơ qua, còn tưởng rằng đó là phụ nữ.

"Tìm tôi có việc?"

Giang Châu gật đầu: "Tôi là Giang Châu."

Người nọ đi tới, tay móc móc ở trong túi, một lát sau mới lấy ra một tờ giấy, ngáp ngáp, lười biếng nói: "Có người tìm anh."

Nói xong, bèn ném tờ giấy vào trong ngực của Giang Châu, xoay người đút tay vào túi đi liền.

Dương Thụ Long cau mày, hoàn hồn, nhổ bãi nước miếng xuống đất.

"Phi! Nhìn cái tên du thủ du thực này, nếu như là con anh, chắc chắn anh sẽ đè trên mặt đất đánh! Cái thứ không ra gì!"

Giang Châu cầm tờ giấy, xoa xoa, liếc nhìn anh ta, cười nói: "Anh có con trai?"

Dương Thụ Long nghẹn họng.

Anh ta rít mạnh mấy hơi thuốc lá rời, hừ hừ nói: "Chậc, chim chết còn hướng lên trên, chỉ cần anh đây có đủ tiền, qua hai năm nữa kiếm đủ tiền, còn sợ không có con trai?"

Giang Châu bị anh ta chọc cười.

~~~

Về đến nhà.

Giang Châu mở tờ giấy ra, phát hiện chỉ có một địa chỉ.

Phòng khiêu vũ Tây Đơn.

Trong đầu của Giang Châu lập tức hiện ra cái tên Liễu Học Văn.

"Tới thật đúng lúc."

Giang Châu cười cười, bỏ tờ giấy vào trong túi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu Giang Châu của, hắn định lấy hàng về lại đi tìm y, không ngờ đối phương còn gấp hơn cả mình.

Hắn bỏ tờ giấy vào túi.

Tìm cái áo khoác rồi chuẩn bị ra khỏi nhà.

Ngoài cửa, Liễu Mộng Ly đang nấu nước chuẩn bị tắm cho Đoàn Đoàn Viên Viên, thấy Giang Châu muốn rời khỏi nhà, cô vội vàng hỏi: "Trời cũng sắp tối còn muốn đi ra ngoài? Ngày mai không phải phải đi Dương Thành sao?"

Giang Châu khoát khoát tay, cười nói: "Đi ra ngoài có việc, về ngay, em và con cứ ngủ trước, không cần chờ anh."

Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Gọi một chiếc xe ba bánh chạy bằng sức người, Giang Châu tiến thẳng đến Tây Đơn.

Trong phòng khiêu vũ.

Liễu Học Văn đang cất phim xxx, lại chỉ huy người đặt chiếc đàn organ điện tử đúng chỗ.

"Đây chính là hàng mới tới! Chúng mày bưng từ từ thôi! Nếu như đụng hư, chúng mày có làm cả đời cũng không đền nổi!"

Liễu Học Văn lớn tiếng mắng.

Y nói chưa hết lời, ngoài cửa đã có người đi vào.

"Ông chủ, Giang Châu tới."

Liễu Học Văn nghe vậy, con mắt khẽ híp, hai tay y vòng quanh ngực, cười nói: "Để hắn vào phòng bao chờ, tao lo xong ở đây sẽ qua."

Thằng nhãi ranh này giờ thế đang mạnh, để cho hắn chờ, diệt uy phong của hắn, kế tiếp mới dễ đàm phán.

Nói là phòng bao, trên thực tế chính là một gian phòng nhỏ, bên trong có một chiếc sofa, một khay trà, không còn gì khác.

Giang Châu nhìn lướt qua, mí mắt giật giật.

Chậc chậc.

Nơi này, dường như có chút không đàng hoàng lắm?

Nói thế nào đây, nam nữ ngồi đầy… sofa để…

~~~