Lúc này Giang Châu đã quay người rời đi.
Hai mắt Diệp Mẫn Kiệt nóng rực, anh đưa tay lên lau đi nước mắt, rồi tự nhủ: "Mình phải đợi bao lâu nữa? Đến khi nào mình mới thực sự kiếm được số tiền lớn đây..."
~~~
Tây Đan.
Vũ trường.
Vào đầu những năm 1980, vũ trường trở nên phổ biến trên khắp cả nước.
Mặc dù trong mắt thế hệ cũ, vũ trường không phải là cái nơi hay ho gì, nhưng trong mắt thế hệ mới, vũ trường đồng nghĩa với từ thời thượng.
Quần ống loe, kính mát, áo khoác da, tóc vuốt ngược đầy thời thượng, uốn éo xoay tròn trong ánh đèn đầy màu sắc, ca hát nhảy Disco.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều thư sướng.
Liễu Học Văn biết tin tức Chu Khải Văn chết nhờ Giang Minh Phàm nói cho gã biết.
Công an khép lại vụ án bằng nguyên nhân tự sát, ở thời đại này thì chỗ nào mà không có người chết chứ?
Án chưa giải quyết còn đang chất đống, căn bản là không đủ nhân lực để điều tra mấy vụ trọng án, huống chi là mấy vụ tự sát?
Liễu Học Văn lúc đó đang khiêu vũ.
Ở nước ngoài mới đưa đến mấy bộ phim đen, máy lưu âm vừa phát một loạt nhạc sống động ra đã khiến một nhóm thanh niên nam nữ theo đuổi xu hướng trở nên điên cuồng trên sàn nhảy.
"Chu Khải Văn trước khi chết, người cuối cùng hắn gặp là Giang Châu. Anh nghĩ xem hắn có thể khai ra ngươi không?"
Giang Minh Phàm đang mặc một bộ vest đen, ăn mặc lịch sự bảnh bao, đeo kính, đồng hồ sắt, dưới chân là đôi giày da trâu nhập khẩu.
Cả người nhìn đâu ra vẻ mộc mạc của thôn dân nữa?
Y giờ vừa tinh tế lại thời thượng, giống như một người trở về sau khi đi du học vậy.
Liễu Học Văn liếc nhìn Giang Minh Phàm, nói: "Mày không cần xúi giục tao, tao biết mày muốn đối phó với hắn."
Gã nói rồi nhìn Giang Minh Phàm một, có chút nghi ngờ: "Tao thật sự không hiểu, giờ mày đang học đại học, tốt nghiệp rồi thì sẽ có công ăn việc làm ổn định, mở được hai cửa hàng ở Tây Đan, trong túi có rất nhiều tiền. Sao mày lúc nào cũng luôn để ý đến người anh em họ của mày thế?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì nhìn không thuận mắt sao?
Giang Minh Phàm, mày cũng không đến mức đấy đúng không?"
Trên thực tế, lúc trước Chu Khải Văn làm mấy việc kia, Giang Minh Phàm cũng đã trợ giúp hắn không ít.
Ví dụ như lúc Liễu Học Văn vừa tìm tới Chu Khải Văn, yêu cầu hắn nuốt tiền giấu thư.
Lúc đầu Chu Khải Văn có chút do dự. Chính Giang Minh Phàm tìm gặp Đặng Thúy Hồng, để cho cô ngày nào cũng thỏ thẻ bên tai hắn, mãi sau Chu Khải Văn mới đồng ý làm việc xấu.
Cơ mà trong việc này Giang Minh Phàm lại không chính thức ra mặt.
Trên cơ bản, mọi thứ đều qua tay Đặng Thúy Hồng.
Cho dù sau này hai người cùng đến Bắc Kinh học đại học, Giang Minh Phàm về cơ bản vẫn chỉ xuất hiện với thân phận là một người bạn của Chu Khải Văn.
Khi ba người gặp nhau, ban đầu Liễu Học Văn cũng không nghi ngờ gì, nhưng sau khi chuyện phiếm nhiều, Liễu Học Văn mới dần dần nhận ra.
Tên Giang Minh Phàm này, có gì đó sai sai.
Lúc trước khi mà ba người tán gẫu, y hết lần này đến lần khác nói gần nói xa để ám chỉ rằng Giang Châu đã tìm ra manh mối, điều này khiến Chu Khải Văn vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Chính vì vậy nên khi mà Giang Châu vừa chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh, Chu Khải Văn đã nóng lòng xuất thủ.
Sau đó một bước sai lại tiếp một bước sai.
Bây giờ nghĩ lại, Liễu Học Văn đột nhiên nhận ra rằng hai người bọn họ đã bị kẻ trước mặt này biến thành lính đánh thuê rồi!
Giang Minh Phàm chỉnh lại kính, cười nói: "Đồng chí Học Văn, tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở anh một câu mà thôi, anh không cần nghĩ ngợi nhiều."
Liễu Học Văn nhún vai, hiển nhiên là không tin.
Gã lại uống thêm một ngụm rượu, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tao sẽ tự mình giải quyết việc của mình, sau này mày không cần phải chạy đến chỗ tao nữa. Nếu thật sự không thích anh em họ của mày, thì mày cứ tự đi mà động thủ. Đừng có mà mượn tay tao mà hại người, tao cũng không phải là Chu Khải Văn."
Giang Minh Phàm nghẹn lại.
Y cười cười, cũng không nói thêm nữa mà trả tiền đồ uống rồi rời đi.
Vài cô nương ăn mặc thời thượng đi tới, tò mò hỏi: "Ai vậy? Trông rất la anh tuấn!"
"Ừ! Có vẻ như anh ấy từ nước ngoài về, mang trên người cả thân hàng hiệu! Ngay cả bít tất cũng là hàng nhập khẩu! Đúng là người có tiền!"
"Đừng hẹp hòi thế, giới thiệu chút đi!"
Liễu Học Văn cười nửa miệng, quay đầu nhìn thoáng qua mấy người kia, hừ một tiếng.
"Hắn cũng không thứ tốt lành gì, là cái thể loại ăn thịt không nhả xương. Nếu các ngươi mà để mắt tới hắn, sẽ bị ăn sạch không còn một chút cặn!"
Đây chính là một lời khuyên của Liễu Học Văn.
Gã ngẫm nghĩ một hồi, tiểu cô nương giúp tên kia hồi đó tên là Đặng Thúy Hồng thì phải?
Bây giờ Giang Minh Phàm sống đến mức phong sinh thủy khởi ở Bắc Kinh, nào có ai còn nhớ đến cô?
Haizzz.
Hồng nhan nhiều khi phải gặp mấy con sói vô tình!
Liễu Học Văn rót cho mình một ly rượu, uống cạn. Sau đó viết một tờ giấy rồi tìm người gửi ra ngoài.
~~~
Một ngày sau.
Giang Châu đang chuẩn bị cho việc nhập hàng.
Bây giờ đã gần giữa tháng Tư.
Hắn bắt đầu tính toán sổ sách, lần này lấy gần 20.000 hàng, rồi tính đến chi phí vận chuyển, chi phí bảo trì và các nguồn nhân lực, vật lực khác nhau.
Lợi nhuận ròng của hắn đã đạt đến 60.000 tệ.
Nói cách khác, với số vốn 20.000 tệ, hắn có thể thu được lợi nhuận ròng là 60.000 tệ.
Giá trị gia tăng gấp ba, có thể nói là rất cao.
Đáng tiếc, doanh thu của các thiết bị điện không giống như ngành công nghiệp quần áo hay thực phẩm, có thể kích thích tiêu dùng hoặc tăng trưởng một cách bùng nổ.
So sánh một chút.
Đài bán dẫn mang lại lợi nhuận cao và bán chạy, nhưng chúng có tuổi thọ cao, đặc biệt là vào đầu những năm 80, khi chất lượng của các sản phẩm công nghiệp thường cao đến mức vô lý.
Giang Châu còn nhớ mấy chục năm sau, trên mạng thường còn có người post bài nói rằng nhà mình vẫn còn tích mấy đồ cũ, chẳng hạn như máy khâu, radio và quạt điện, v. v.
Mở ra thì vẫn hoạt động.
Loại thiết bị điện nhỏ này, mỗi nhà đều trang bị một cái có chất lượng thượng phẩm, giống như bốn đồ vật lớn trong nhà vậy, ai rảnh rỗi lại mua một lúc mấy bộ chứ?
Nhưng mà quần áo và thức ăn thì lại khác.
Tuy lợi nhuận không cao nhưng lại hơn về phần sản lượng bán ra.
Ở thời đại này, một phần lớn ngành công nghiệp thực phẩm đều nằm trong tay cấp trên, đây là thứ liên quan đến huyết mạch của đất nước, không thể dễ dàng can thiệp một cách mù quáng.
Nhưng quần áo thì khác.
Bắt đầu từ những năm 80, nền kinh tế phát triển vượt bậc, đam mê làm đẹp của phụ nữ tăng như phi mã, các tiệm may mọc lên ở khắp mọi nơi.
Thấy phong thanh y phục thời thượng từ bên Hồng Kông thổi qua, ánh mắt lập tức bị thu hút.
Tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn sẽ không bao giờ đầy.
Giang Châu giờ đang chuẩn bị cho một hội chợ thương mại quần áo.
Mà thiết bị điện tuy đã bão hòa ở các khu vực nhỏ.
Nhưng Bắc Kinh lớn như vậy, hắn đã bán được bao nhiêu nơi đâu?
Giang Châu không có ý định từ bỏ việc buôn bán thiết bị điện.
Hắn quyết định rằng bước tiếp theo sẽ là tập trung vào Tây Đan..
Mà lấy được thị trường ở Tây Đan thì trên cơ bản là chiếm được thị trường ở Bắc Kinh.
Nếu có thể giành được, kế hoạch cơ bản sẽ gần như ổn định. Lúc ấy hắn sẽ giao lại cho Diệp Mẫn Kiệt rồi tiếp tục phát triển sự nghiệp khác.
Giang Châu bọc tiền trong một tấm da đen, sau đó dùng băng keo quấn nhiều lớp, cuối cùng nhét vào trong một chiếc túi vải rách nát.
Sau đó hắn lấy ra một cái cặp da màu đen.
Nó vừa tinh xảo lại vừa đẹp, mới mua ở cửa hàng nhập khẩu hôm qua.
Hắn cho vài bộ quần áo vào trong cặp cùng một ít tiền lẻ, lúc này mới coi như là đã hoàn tất..
Ngay khi hắn chuẩn bị xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giang Châu đứng dậy, đi ra ngoài sân, hóa ra đó là Dương Thụ Long.
"Ngày mai cậu muốn đi Quảng Châu phải không?"
Dương Thụ Long hỏi.