Trần Mã Long bước nhanh ra khỏi cổng, đổ đầy một chậu nước lạnh, rồi rửa mặt.
Giang Thấm Mai vừa từ trong phòng đi ra, Trần A Tinh ở sau lưng chị, trông rất miễn cưỡng.
"Con muốn ngủ cùng Đại Phi Tiểu Phi..."
Trần A Tinh nhỏ giọng làu bàu, đưa tay kéo vạt áo của Giang Thấm Mai.
Chị mỉm cười rất tươi, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Trần A Tinh.
"Ừ, để dì báo với ba con một tiếng, không có chuyện gì lớn đâu."
Giang Thấm Mai nói, vừa nhìn liền thấy Trần Mã Long đang rửa mặt.
Chị kêu: "Ông chủ Trần!"
Trần Mã Long: "..."
Y có chút không được tự nhiên, đi tới, chuẩn bị đưa tay dắt Trần A Tinh về.
Nhưng không ngờ con trai của mình lại trốn phía sau Giang Thấm Mai, tránh né tay của mình.
Trần Mã Long: "???"
"Tinh Tử? Trời tối rồi, con còn chưa về sao?"
Trần A Tinh không nói chuyện, đôi mắt đen chớp chớp, chỉ cố chấp trốn ở phía sau Giang Thấm Mai.
Giang Thấm Mai nhịn không được nở nụ cười.
Dưới bóng đêm, chị quyến rũ lại chín muồi, trải qua gian khổ cùng sự bồng bột của tuổi trẻ, bây giờ lắng đọng xuống, là sự quyến rũ mà năm tháng giao phó cho chị.
"A Tinh vất vả lắm mới tới một chuyến, tối hôm nay thằng bé muốn ngủ chung với Đại Phi Tiểu Phi, ông chủ Trần, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt thằng bé."
Trần Mã Long không hiểu tại sao.
Vừa mới nghe ba chữ ông chủ Trần, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Y cảm thấy rối trí, trừng con trai mình, chợt lại khoát khoát tay.
"Trưởng thành cứng cáp rồi, không quản được con nữa!"
Sau khi nói xong, Trần Mã Long lại liếc nhìn Giang Thấm Mai, do dự một lát mới mở miệng nói: "Đừng gọi anh là ông chủ Trần, cứ kêu anh Long đi! Đừng xa lạ như thế!"
Giang Thấm Mai sửng sốt.
Chị cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Giang Châu cũng kêu Trần Mã Long như vậy.
Lập tức, chị cũng kêu theo: "Được, anh Long, vậy em đưa A Tinh đi ngủ."
Nói xong, bèn xoay người dắt Trần A Tinh rời đi.
Trần Mã Long về đến phòng.
Nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà bê tông, mãi không ngủ được.
Mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ một giấc mộng ướt át.
Y đã thật lâu không mơ loại mộng này, việc buôn bán bận rộn, nhất là đối mặt đám thương nhân Hồng Kông ở Hương Cảng, ai nấy đều vô cùng gian trá.
Y nào rảnh suy nghĩ lung tung?
Lúc này thì trái ngược rồi, trong mộng cảnh xuân vô cùng ướt át, chỉ là cuối cùng, quanh đi quẩn lại lúc gần tỉnh, khuôn mặt của người đàn bà kia dần rõ ràng.
Là Giang Thấm Mai.
Khuôn mặt của cô hồng hồng, con mắt ướt át long lanh, nhìn vào mình, mỉm cười, môi vừa dày lại căng đầy.
Cô ấy mở miệng gọi mình: "Anh Long."
Trần Mã Long giật mình tỉnh giấc.
Trời đã sáng choang.
Y nhìn ga trải giường dưới người, đơ một lúc, đầu "Ông" một cái, nổ tung.
Chờ đã!
Chờ đã!
Chuyện gì xảy ra?!
Đầu của Trần Mã Long ông ông, cuối cùng mới phát giác, y đưa tay vỗ mặt, trầm mặc khoảng khắc, chửi rủa.
Mẹ kiếp!
Mình bao nhiêu tuổi rồi?
Còn là đứa trẻ tóc để chỏm hay sao?
Y lập tức vội vã xoa xoa mặt, ngay sau đó liếc nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài Trần A Tinh cùng Đại Phi Tiểu Phi đã thức dậy, đang ở trong sân chơi cùng Đoàn Đoàn Viên Viên.
Tiếng cười vang lên không dứt bên tai.
Y vội ngồi dậy, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, trực tiếp mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng bắt đầu dọn dẹp nệm giường.
Chỉ là không ngờ vừa vén chăn lên, chăn kéo phân nửa, bèn nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
"Anh Long? Anh dậy chưa? Chú Châu đã mua bữa sáng về, bảo em qua đây gọi anh."
Là Giang Thấm Mai.
Trần Mã Long: "??!! Anh chưa dậy!"
Á đù.
Nói xong y liền hối hận.
Chưa dậy thì làm sao y mở miệng nói chuyện?
Giang Thấm Mai không nghĩ nhiều, nghe tiếng của Trần Mã Long, chị cho rằng y mới vừa mở mắt ra, lập tức bưng một chậu nước nóng vào.
"Anh rửa mặt, đánh răng, sau đó..."
Thanh âm của chị, bỗng nhiên nghẹn ở trong miệng rồi.
Đã nhìn thấy trên tay của Trần Mã Long, cầm ga trải giường, mà chính giữa ga trải giường, có một dấu vết không lớn không nhỏ.
Hai người liếc nhau.
Không khí bỗng nhiên trầm mặc.
Giang Thấm Mai không phải là cô gái trẻ tuổi chưa hiểu sự đời.
Thứ này, chị đương nhiên biết.
Trần Mã Long xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
"Cái đó, ga giường bị bẩn, anh định đi giặt!"
Trần Mã Long nói, vội gấp ga giường lại, kẹp ở dưới nách chuẩn bị đi ra ngoài.
Giang Thấm Mai nghe vậy chỉ cười, đi tới, đặt chậu nước lên giá rửa mặt, sau đó nói: "Anh Long, chuyện này đâu có gì? Không cần ngại, anh là khách, sao có thể để cho anh giặt đồ? Để em giặt cho."
Nói xong, cầm lấy ga giường từ trong tay của Trần Mã Long.
Trần Mã Long: "..."
Y lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là nhục như con cá nục.
Con mẹ nó.
~~~
Sau khi hiệu suất và lợi ích của nhà máy được cải thiện, lại trôi qua hai ngày.
Giang Châu cùng Giang Minh làm một quy hoạch cơ bản.
Các kiểu quần áo mới đều đã được đưa vào sản xuất.
Những kiểu quần áo này đều được Giang Châu thiết kế tỉ mỉ, kết hợp những yếu tố thời trang nhất hiện nay, phù hợp thẩm mỹ của thời đại này, đặc biệt một số mẫu quần áo nam đã được tung ra thị trường.
Sửa đổi kiểu áo Tôn Trung Sơn, lại dùng chất vải khác làm ra hai mẫu áo ngắn tay.
Một là sọc, còn lại là kiểu áo sơ mi, thẳng thớm thoải mái giản dị, đều là mốt vào thời điểm hiện giờ.
"Hoạch định kế hoạch sơ bộ một chút, chúng ta phải chuẩn bị 50.000 bộ quần áo cho hội chợ thương mại lần này, hiệu quả tốt thì có thể cứ cách một quãng thời gian tổ chức hội chợ thương mại một lần."
Giang Châu nói: "Nhưng anh à, trước mặt chúng ta, có một vấn đề rất lớn."
Hắn nói, bấm ngón tay, nhẹ nhàng gõ ở trên bàn.
Giang Minh cau mày, trong nháy mắt hiểu.
"Lực lượng sản xuất của Tam Xưởng chúng ta không đủ."
50.000 bộ quần áo.
Ngay cả khi có thể làm 10.000 chiếc trước, thế nhưng đến lúc đó một khi tiêu thụ bán hết, tình huống khẩn cấp, những khách hàng đó sẽ không đợi quần áo trong xưởng làm xong rồi mới mua.
Dựa theo kế hoạch của Giang Châu.
Hắn muốn huy động một lượng lớn tài chính để chen chân vào thị trường thiết bị điện loại nhỏ, phải hoàn thành trước khi mùa hè đến mới được.
Đó là thời kỳ bùng nổ của thị trường quạt điện.
Có rất nhiều việc phải tiến hành, bao gồm mua nhà xưởng, đưa vào dây chuyền sản xuất, v. v… chậm nhất là đầu tháng 6, hắn phải hoàn thành hội chợ thương mại.
Dù sao đầu tháng 7, thời tiết à bắt đầu nóng.
"Chúng ta đi mua máy may giờ sao?"
Giang Minh suy nghĩ, mở miệng nói: "Mua thêm 100 chiếc máy may, hẳn là miễn cưỡng có thể đuổi kịp một điểm?"
Giang Châu lắc đầu.
Hắn nói: "Mở rộng sản xuất không phải là chuyện dễ dàng như vậy, đến lúc đó sẽ phải tuyển người, một trăm người, nhưng lại phải là phối hợp với công nhân lành nghề, cộng với quản lý, đào tạo nhân viên mới, v. v… đừng nói là một tháng, hai tháng cũng không kịp."
Giang Minh trầm mặc.
Giang Châu đang nói thật.
"Hơn nữa, em nói 50.000, đó chỉ là một ước tính thận trọng khi cuộc triển lãm thành công tốt đẹp, doanh số bán hàng tại thời điểm đó có thể vượt xa tưởng tượng của chúng ta."
50.000 bộ quần áo mà Giang Châu nói, nói chỉ là ước tính thận trọng của riêng hắn.