Câu bé chọn cái đắt tiền nhất, dùng mũi kéo đâm thủng mắt và lông của con công.
Mặc dù nói có thể sửa được, thế nhưng chỗ phức tạp như mắt cùng lông, chỉ có thể tìm người có kỹ thuật giỏi mới sửa được.
Trần Mã Long hỏi vài thợ may, đều lắc đầu nói không có bản lĩnh này, kêu y tìm người khác sửa.
Chuyện này khiến cho y rất tức giận, rốt cục nhịn không được, đánh Trần A Tinh một trận.
Đứa trẻ Trần A Tinh này cũng thật thà, làm sai, Trần Mã Long vừa hỏi lập tức thừa nhận, bị đánh cũng không tránh, đứng im mặc cho ba mình đánh.
Trần Mã Long cao lớn mạnh mẽ, khi tức giận đánh cũng không hề nhẹ.
Nhưng mới đánh mấy cái, y đã hối hận.
Cũng hết cách, chỉ có thể mang theo con trai cùng sườn xám hỏng tới Phí Thành.
Mắt của Trần A Tinh đỏ hoe, cậu bé cúi đầu, dáng vẻ của người vừa làm sai, nhỏ giọng nói: "Dì Giang, con xin lỗi, con không phải cố ý, con chỉ muốn tới tìm dì."
Giọng nói của đứa con nít vô cùng non nớt, lại nghẹn ngào.
Cậu bé nói, lại nấc nghẹn một cái, mới nhỏ giọng nói: "Con rất nhớ dì cùng Đại Phi Tiểu Phi."
Giang Thấm Mai cũng chảy nước mắt theo.
Chị đưa tự tay, ôm Trần A Tinh, rồi kêu Đại Phi Tiểu Phi qua đây, ngồi xổm người xuống, hướng về phía Đại Phi Tiểu Phi nói: "A Tinh nhớ mọi người, các con mang cậu bé đi chơi một lúc, lát nữa ăn cơm."
Lời khách sáo, Giang Thấm Mai nói không được.
Thấy Trần A Tinh vẫn áy náy, chị lại bổ sung: "Không sao đâu, sau này muốn tới đây, cứ trực tiếp tới, nếu ba con không chịu đưa con đi, con cứ tự đi, đánh điện báo trước, sau đó dì sẽ đi trạm xe lửa đón con."
"Nhưng lần sau không thể làm chuyện như vậy, ba ba con buôn bán rất khổ cực."
Thấy Giang Thấm Mai thực sự không có sức sống.
Trần A Tinh mới tươi cười vui vẻ, vươn tay vội vã lau nước mắt, lại vui vẻ lấy từ trong túi xách của mình ra một xấp tiền.
"Đại Phi Tiểu Phi! Hạo Minh! Tiền tui dành dụm lâu lắm rồi đó! Tui đãi!"
Nói xong bèn chạy ù ra ngoài với mấy đứa con nít.
Dù cậu bé đã trắng hơn rất nhiều, thế nhưng sau tiếng kêu này, sự ương ngạnh lại bộc lộ ra ngoài.
Ngay sau đó, Trần Mã Long bèn kinh hãi nhìn đứa con trai đã không nói chuyện rất lâu, nay lại chạy cực nhanh.
Hơn nữa tiếng cười ha ha ha không dứt.
Trần Mã Long ngạc nhiên.
Giang Châu trông như có điều suy nghĩ.
Giang Minh nhếch miệng cười nói: "Anh dọn bàn ra ngoài!"
Mà ở bên cạnh, Giang Châu uống một ngụm trà, lại đưa ra tay, lấy cùi chỏ chọc chọc Trần Mã Long.
"Sao vậy?"
Trần Mã Long nghi hoặc nhìn về phía Giang Châu.
Giang Châu nói: "Anh Long không cân nhắc chuyện tìm vợ sao?"
"Anh làm ăn lớn, trong nhà không có ai sao có thể được, đều nói con cái mới là nền tảng, tiền kiếm nhiều hơn nữa, nếu như không chăm sóc tốt con cái, mọi thứ đều là phí công."
Trần Mã Long không nói gì.
Trên thực tế, là người Dương Thành, quan niệm gia tộc của bọn họ còn nặng hơn so với Giang Châu.
Gia đình y luôn cằn nhằn thằng bé quá ốm yếu, bảo muốn có người chăm sóc A Tinh, luôn là biến cố nhét người tới bên cạnh y.
Trần Mã Long giận quá, tuy không mắng chửi người, dù sao cũng là trưởng bối, nhưng vẫn mang theo Trần A Tinh dọn ra ngoài, cũng không trở về nữa.
Hiếu thuận thì hiếu thuận.
Có nghe lời hay không lại là chuyện khác.
Trần Mã Long hiểu rất rõ, những người đàn bà kia, có mấy người thật thích mình, thích A Tinh nên muốn kết hôn với mình?
Không phải đều nhìn trúng tiền của mình sao!
"Tìm một mẹ kế, không thích A Tinh, tổn lớn với A Tinh thương càng hơn nữa!"
Trần Mã Long khoát khoát tay, lại uống một ngụm trà, nói: "Nói sau đi!"
"Chị ba!"
Giang Châu bỗng nhiên kêu.
Giang Thấm Mai đang chuẩn bị đeo tạp dề, giúp đỡ chị dâu Diêu Quyên xào rau, nghe Giang Châu gọi mình, chị ấy vội bước nhanh tới.
"Sao vậy?"
Chị hỏi.
Lúc này đã vào đầu mùa xuân.
Khí trời Phí Thành cũng nóng rồi.
Chị mặc mặc một chiếc áo dài tay màu đỏ nhạt, cổ yếm, eo rất nhỏ, phía dưới mặc một cái quần dài màu đen, một đôi dép lê chữ T.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt mịn màng mọng nước, sau một thời gian sống thoải mái, cả người đẫy đà hơn không ít.
Giang gia vốn có gene tốt.
Rất tươi tắn, trên chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi, trông cực đẹp.
"Giang Châu?"
Giang Thấm Mai đi tới, thấy Giang Châu cúi đầu uống trà, mà Trần Mã Long thì nhìn mình, cứ ngẩn người không nói gì, chị nhịn không được đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt của hai người.
"Nè? Gọi chị làm gì?"
Trần Mã Long lập tức tỉnh táo, vội nhấc chân, đạp vào chân ghế của Giang Châu.
"Ông chủ Giang! Em kêu người, tại sao lại không nói lời nào?"
Giang Châu thật sự đang nhìn.
Hắn nhếch môi, lúc này mới quay đầu, nhìn chị ba Giang Thấm Mai nói: "Trà hết rồi, còn nước sôi không chị?"
"Thì ra là chuyện này."
Giang Thấm Mai có chút buồn cười nói: "Em cứ bảo chị cầm bình nước ấm qua là được!"
Chị nói, đi vào bếp, cầm một bình nước ấm qua đây, để vào trước mặt của Giang Châu cùng Trần Mã Long.
"Uống xong trong bếp còn nữa."
Sau khi nói xong bèn rời đi.
Giang Châu cầm lên, đổ nước, lại rót cho Trần Mã Long một chén.
"Chị ba của em số khổ."
Giang Châu bỗng nói: "Tính chị ấy yếu đuối, duy chỉ có ương bướng một lần, đáng tiếc chọn lầm người, chịu không ít khổ."
"Người đàn ông kia chỉ biết đánh chị ấy và Đại Phi Tiểu Phi, cho nên vừa rồi chị ấy nghe Trần A Tinh bị đánh, mới nói chuyện dữ dằn như vậy."
Giang Châu nhìn Trần Mã Long: "Anh Long, anh chớ để ý."
Trần Mã Long sửng sốt.
"Anh không ngại! Cô ấy thích Tinh Tử, rất tốt với Tinh Tử, anh đâu có mù."
Giang Châu nghe vậy, cười đưa một điếu thuốc qua.
"Em biết."
Giang Châu nói: "Vừa nãy anh Long nhìn chị của em, có phải cũng cảm thấy chị ấy đẹp hay không?"
"Dù sao anh không mù, nếu không... sao lại nhìn lâu như vậy?"
Trần Mã Long: "..."
"Người nội địa các em, nhanh miệng, nói không lại em!"
Trần Mã Long lẩm bẩm, châm thuốc lá, hút một hơi.
Chỉ là còn chưa nhả hơi thuốc, chợt nghe thấy Giang Châu tiếp tục nói: "Anh Long, hạnh phúc thì phải dựa vào bản thân nắm bắt, chị ba em tuy rất tốt, nửa năm qua, người muốn theo đuổi chị ấy cũng không ít, chị ấy rất thích A Tinh, trong lòng anh nên rõ ràng."
"Khụ khụ khụ khụ!"
Trần Mã Long bị sặc thuốc, chợt ho khan kịch liệt.
"Bỏ qua mối này, sẽ không còn người ấy nữa!"
Trần Mã Long: "..."
~~~
Vào đêm.
Sắc trời u ám, cũng khá lạnh.
Cảm xúc của con người là một loại cảm xúc rất kỳ quái.
Trước đó Giang Châu chưa nói, Trần Mã Long nhìn Giang Thấm Mai cũng không có cảm giác gì.
Bị Giang Châu gán ghép, lúc Trần Mã Long nhìn Giang Thấm Mai, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác khác.
Dường như...
Đích thật là rất xinh đẹp?
Tóc vừa đen vừa dài.
Eo rất nhỏ, vóc người cũng đầy đặn, ôm khẳng định rất đã.
Khuôn mặt cũng cũng hồng hào hơn nhiều so với năm ngoái, ánh mắt không còn lờ đờ, né tránh, lúc nhìn mình, cứ cười tủm tỉm, nhất là môi của cô ấy, thật dầy, còn óng ánh mọng nước.
Trần Mã Long nghĩ.
Nếu hôn lên...
Y hoảng hồn.
Mẹ kiếp.
Đang nghĩ bậy bạ gì thế này?!
~~~