Dương Thụ Long nhìn chằm chằm Chu Khải Văn, nhếch miệng, cười híp mắt nói: "Cậu thanh niên, mua gì nào? Mua nhiều, giá cả dễ thương lượng!"
Chu Khải Văn nhẩm tính.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian gã bán hàng tới nay, đã kiếm được mấy ngàn tệ.
Thế nhưng, gã tiêu tiền như nước, tiền kiếm được chỉ đủ bù vào khoản nợ trước đó, vì vậy vốn không dành dụm được bao nhiêu.
Lúc này đây, gã tính toán cặn kẽ, tích góp được 2,000 tệ, chính là quyết định chuẩn bị làm một vụ lớn!
Gã khẽ cắn môi, nói: "Chú Dương, cháu muốn nhập 2,000 tệ tiền hàng, chú có thể bán rẻ chút hay không?"
2,000 tệ?
Dương Thụ Long nhớ lại những gì Giang Châu với mình ngày hôm đó, gã quyết định thử một lần, lập tức cau mày, suy nghĩ một chút, cố ý kéo dài âm điệu nói: "Có phải cậu chuẩn bị buôn bán ở chỗ này không? Đại học Bắc Kinh, còn có ngõ hẻm phụ cận, công nhân viên chức nhiều, ai nấy đều có tiền, người mua không ít đâu!"
Chu Khải Văn gật đầu, cắn chặt quai hàm, bật cười, tức giận nói: "Cháu cũng nhìn rõ rồi, cái gì học với chả hành, còn không bằng buôn bán kiếm tiền, chỉ cần cháu kiếm được tiền rồi, ai còn dám coi thường cháu?!"
Dương Thụ Long nói: "Chàng trai trẻ, nếu tôi nói, cậu phải có giác ngộ này, sống thì phải thông suốt điều này mới được nha!"
Gã nhếch miệng cười, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Giờ cũng trưa rồi, ăn cơm không cậu? Hai ta bàn bạc thật kỹ?"
Khoé mắt của Chu Khải Văn nóng lên.
Mấy ngày nay, gã bực bội đến mức ăn không vô, ngay cả phòng khiêu vũ yêu thích nhất cũng không đi.
Chỉ nghĩ đến chuyện buôn bán!
Một mình gã ở Bắc Kinh, đối nhân xử thế không ra gì, nên không có bạn bè, vừa nghe Dương Thụ Long nói muốn mời mình ăn cơm, gã cảm động suýt khóc.
"Chú Dương, chú thật tốt!"
Hai người tìm một quán cơm con ruồi*, Dương Thụ Long còn gọi thêm một chai rượu cao lương, cầm hai ca tráng men, đưa cho Chu Khải Văn một ca.
Dương Thụ Long là một người Bắc Kinh chính cống.
Nốc rượu ừng ực ừng ực, nốc liên tục ba ngụm lớn.
Nốc rượu xong, vươn tay, lau đại qua môi, nhếch miệng, từ trong giọng phát sinh một đạo "Ôi! "thanh âm.
Sảng khoái cực kỳ!
Anh ta nhìn Chu Khải Văn, nói: "Này cháu, chú thấy cách buôn bán của cháu, thô quá! Việc buôn bán, chú ý cách thức, chú ý lũng đoạn, chỉ biết cắm đầu buôn bán như cậu vậy, sao có thể kiếm được đồng tiền lớn?"
Chu Khải Văn vội bưng chén lên cụng với chén rượu của Dương Thụ Long, nôn nóng hỏi: "Chú Dương, nếu chú có thể giúp cháu kiếm đồng tiền lớn, chú… chính chính là chú ruột của cháu!"
Dương Thụ Long: "..."
Được lắm.
Kiếm đồng tiền lớn, mới đổi giọng thành chú ruột, người này còn keo kiệt hơn cả mình!
Anh ta cười cười, con ngươi đảo quanh.
"Việc kiếm tiền, đoạt mối làm ăn, vậy thì có khác gì đoạt phụ nữ?"
Dương Thụ Long nói: "Nếu như cậu bán hàng bình thường, vậy có khác gì với gái bán hoa? Ai cũng có thể tìm được!"
"Hạng gái này, có thể có thứ gì tốt? Thân hình không đẹp lại còn lẳng lơ, không chừng ngày nào đó sẽ mắc bệnh nữa!"
Chu Khải Văn: "..."
Dường như...
Là cái lý này?
"Kiếm đồng tiền lớn thì sao? Kiếm đồng tiền lớn phải làm gì? Phải tìm loại con gái gì?"
Dương Thụ Long lại uống một ngụm rượu.
Tiết lộ điều quan trọng nói: "Kiếm đồng tiền lớn này, phải buôn bán hàng độc, phải tìm cô gái đàng hoàng tử tế! Người ta chịu đi theo mình, không chịu theo ai khác! Hơn nữa còn là cái loại khiến kẻ khác tuyệt vọng, ai cũng không cướp được! Đó mới kiếm tiền!"
Chu Khải Văn kinh ngạc, nhưng dường như đã hiểu.
Gã uống một ngụm rượu.
Ngụm rượu nóng hừng hực từ thẳng xuống, đốt cổ họng đốt dạ dày của gã.
Trong óc, một thứ gì đó, vừa được thông suốt!
"Chú Dương, ý của chú là muốn kiếm đồng tiền lớn, phải ôm đồm một mối làm ăn thôi?"
Chu Khải Văn lộ vẻ hưng phấn, nói: "Nếu như chú giống như Tề Lực, mọi người lại đều lấy hàng ở chỗ tôi, chẳng phải chú có thể kiếm nhiều tiền hơn sao?"
Đến lúc đó.
Tất cả mọi người đều lấy hàng ở chỗ mình, gã tuyệt đối không bán cho Giang Châu!
Vậy thì...
Chu Khải Văn càng nghĩ càng hưng phấn.
Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt vi diệu lại phức tạp của Dương Thụ Long ở bên cạnh.
Lời mà anh ta nói, Giang Châu chỉ gợi ý đại khái, còn anh ta dùng thêm ví dụ của bản thân, để miêu tả cụ thể và khái quát hơn.
Vốn còn tưởng mình sẽ bị vạch trần chứ!
Không ngờ thằng nhóc này, hề hề!
Tự mình chui đầu vào lưới!
Ai.
Thằng nhóc này dựa vào đâu đòi đấu với lão hồ chén Giang Châu kia?
Rõ ràng đều cùng lứa tuổi, nhưng đây quả thực là cách biệt một trời một vực!
Người đi một bước nghĩ ba bước.
Dương Thụ Long cũng chỉ cảm khái, không đến mức thương hại.
Giao tiếp với Giang Châu kia trong khoảng thời gian này, anh ta coi như đã nhìn ra, cậu trai này tính tình tốt, bao che khuyết điểm, nếu không phải Chu Khải Văn này làm chuyện không thể tha thứ đắc tội hắn, hắn cũng sẽ không tính kế gã ta như thế.
"Đúng vậy, cháu coi như là... thông minh."
Dương Thụ Long ho khan mất tiếng, lại nói: "Chú lớn tuổi, cũng chỉ có thể bán hàng ở khu vực này! Chú nghe nói, đi sang bên Tây Đơn, hàng này càng quý hiếm! Thậm chí còn có một khu chợ đêm! Nếu như cháu nhập một nhóm hàng đi bán, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền!"
"Hôm qua bên Tây Đơn cũng có không ít người mua lấy hàng của chú! Chú đã nói để suy nghĩ đã, những người đó đều là tôm tép nhỏ bé, một lần cầm một một hai chiếc, chú thật sự không nhìn trúng."
"Chuyện kinh doanh quan trọng phải quyết đoán! Cháu là thanh niên, hiểu rõ hơn chú!"
Dương Thụ Long lại rót một chén rượu.
Nhìn Chu Khải Văn, toét miệng nói: "Như vậy đi, nếu cháu thật lòng muốn lấy hàng, thanh toán một lần 10,000 tệ tiền hàng, toàn bộ hàng bên phía Tây Đơn, ta đều chỉ bán cho một mình ngươi, trách dạng?"
Một, một vạn?!
Chu Khải Văn trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu sắp vỡ!
Số tiền này, cũng quá nhiều rồi!?!
Dương Thụ Long nói: "Cháu xem đi, cũng chỉ 10,000 tệ thôi, làm mấy đơn hàng, không phải có thể thu về rồi sao?"
Chu Khải Văn cắn thật chặt quai hàm.
Giờ trên tay gã chỉ có 2,000 tệ, nếu như nhập hàng 10,000 tệ...
Gã kiếm từ đâu ra nhiều tiền như vậy?
Dương Thụ Long cũng không ép gã, chỉ thở dài nói: "Hôm qua bên đại học Bắc Kinh của cháu dường như cũng có người qua đây nói muốn nhập hàng, là gì nhỉ? Cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang? Dù sao cũng là người tuổi trẻ, trông khá thành khẩn, nhập hàng cũng nhiều."
"Chú thấy cháu hợp ý chú, cho nên mới nói với cháu."
Anh ta nhìn Chu Khải Văn, thấy sắc mặt của gã nhợt nhạt, lập tức tiếp tục nói: "Như vậy đi, nếu cháu không yên tâm, cứ đi Tây Đơn bán thử trước, chú bán cho cháu nhóm hàng trị giá 1,000 tệ trước, cháu cầm đi bán, nếu như bán chạy, thì cháu nhập nhiều hơn, thế nào?"
Chu Khải Văn nghe vậy, con mắt lập tức sáng lên.
"Được được được! Chú Dương, biện pháp này tốt!"
Chu Khải Văn nói, vội rót rượu, cùng Dương Thụ Long cụng chén.
Chuyện này coi như là đã định.
Cùng ngày Chu Khải Văn lấy hàng trị giá 1,000 tệ, đi thẳng đến Tây Đơn.
~~~
Đầu thập niên tám mươi, kinh tế phát triển vượt bậc.
Nhất là ở bên phía Tây Đơn, bởi vì là thủ đô, mọi người đi vào sinh hoạt ổn định nhiều năm như vậy, sau đó mở cửa, tích súc tăng, nhu cầu tiêu phí cũng từng bước tăng trưởng.
Vì vậy đầu thập niên tám mươi, bên phía Tây Đơn đã tạo thành quy mô thương nghiệp nhất định, thậm chí còn có chợ đêm.
*quán cơm con ruồi: hán việt: thương dăng tiểu quán 苍蝇小馆: dùng để chỉ một số nhà hàng nhỏ ở Tứ Xuyên không được trang trí đẹp mắt nhưng thức ăn ngon. Ở Thành Đô, nó dùng để chỉ những quán cơm có giá cả thấp và không gian chật hẹp. Từ này là một biệt danh để mô tả quy mô nhỏ và giá rẻ, không mang ý nghĩa xúc phạm. Nếu ai có xem phim Yêu Em Từ Dạ Dày thì nhà hàng của nữ chính do Triệu Lộ Tư đóng, cũng là dạng quán cơm này