Buổi tối.
8 giờ rưỡi.
Chu Khải Văn đi qua con hẻm với khuôn mặt đầy râu, hướng về phía tứ hợp viện.
Gã xách rương hành lý, bên trong chứa rất nhiều tiền, vẻ mặt uể oải, con mắt đỏ au vươn tay, gõ cửa.
- Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa rất nhịp nhàng, nhưng lần này, không giống như trước ở chỗ Chu Khải Văn đập một lúc, bên trong vẫn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Gã cau mày, theo bản năng tăng lực gõ.
"Có ai không?"
Chu Khải Văn hô: "Chu Minh? Người đâu? Mau đến mở cửa đi!"
Gọi một lúc lâu, Chu Khải Văn cuối cùng nhận ra được có gì đó không ổn.
Gã nhấc chân, đạp mấy phát vào cánh cửa, tức giận đến mức thấp giọng chửi thề.
Mẹ kiếp!
Sao bỗng nhiên không thấy ai nữa?
- Két két...
Dường như nghe thấy tiếng la của Chu Khải Văn, cánh cửa của nhà bên cạnh vẫn đang đóng chặt, bỗng nhiên mở ra.
Một người phụ nữ thò đầu ra, nhìn chung quanh, rồi nhìn thấy gã.
"Ai? Cậu là ai? Đêm hôm khuya khoắt, trẻ con cũng cần nghỉ ngơi, làm phiền cậu ngày mai hẵng trở lại, được không?"
Người phụ nữ hiển nhiên là mất hứng.
Chu Khải Văn sửng sốt.
Thấy chị ta muốn đóng cửa, lập tức nhanh đưa chân ra, sau đó ngăn cản chị ta.
"Chị chị, chị chớ đóng cửa, em hỏi chị chuyện này được không?"
Người phụ nữ có chút cảnh giác.
Chu Khải Văn lập tức tươi cười, nói: "Em là sinh viên của đại học Bắc Kinh, chỉ muốn hỏi một chuyện này, tuyệt đối không có ác ý!"
Nghe đến cái danh sinh viên của đại học Bắc Kinh.
Sự cảnh giác trên mặt của người phụ nữ giảm đi không ít.
"Hỏi chuyện gì? Cậu cứ nói!"
Chu Khải Văn chỉ chỉ tứ hợp viện đối diện, nói: "Chị à, em chỉ muốn hỏi thăm, người trong nhà này đi đâu rồi vậy? Trước đây vừa gõ cửa, cửa liền mở ra, sao ngày hôm nay gõ nãy giờ, bên trong không có ai ra mở? Người đi ra ngoài hết rồi, hay là chuyện gì vậy?"
"Cậu nói người trong viện này hả?"
Người phụ nữ ồ lên một tiếng, nói: "Bọn họ đã dọn đi từ hôm qua rồi! Cũng không biết làm trò gì, xe ngựa xe đẩy, xe ba bánh chạy cả một buổi chiều đấy!"
Chuyển… chuyển đi?
Đầu của Chu Khải Văn, đột nhiên ông một tiếng.
Gì?
Đi rồi?
Vậy gã phải làm sao?
Gã đã tốn bao công sức mới gom được 4,000 tệ, đang chuẩn bị mạnh tay nhập hàng mua đồ!
Chu Khải Văn buồn bã xụ mặt một đống.
Gã cố nặn ra nụ cười, hỏi: "Chị, vậy chị có biết bọn họ chuyển đến nơi nào không?"
Người phụ nữ khoát khoát tay, nói: "Ai biết được!"
Chị ta lại nói: "Cậu đó, cho dù là tìm người, vậy cũng phải đợi sáng mai hẵng tới, đêm hôm khuya khoắt, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi chứ!"
Sau khi nói xong, lập tức đóng cửa.
Chu Khải Văn chán nản dựa vào vách tường, trong óc đau nhói từng cơn.
Giờ cũng không còn biện pháp khác, gã chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi đến nghe ngóng.
Ngày hôm sau.
Chu Khải Văn cuối cùng cũng học khôn, hỏi hết người già con nít ở gần đó.
Chỗ làm ăn tự dưng lại chuyển đi, dù sao cũng phải chừa lại chút dấu vết chứ!?
Nhưng hỏi rất lâu, gã không hỏi ra được địa điểm, lại hỏi ra được một chuyện khác.
"À? Cậu nói đến bán đồ hả? Máy ghi âm trong nhà của chúng ta, là mua từ chỗ của lão Dương! Nhãn hiệu Đại Phát! Rất rẻ!"
"Đồng hồ điện tử cũng vậy! Đẹp! Lại rẻ nữa! Nhiều kiểu dáng! Bác có hai đứa cháu trai, phải mua hai cái cho hai đứa! Nếu không... chắc chắn người ta sẽ nói bác không công bằng!"
"Nè nè, cậu nhìn đi! Ở chỗ này có chữ đó! Đó chính là nhãn hiệu Đại Phát đấy! Vô cùng đẹp..."
Lão Dương.
Chu Khải Văn cuối cùng đã hiểu, nguyên nhân Chu Minh, Tề Lực phải chuyển đi.
Mối làm ăn bị cướp rồi, không chuyển đi cũng đâu có được?
Nhưng lão Dương này lại là ai chứ?
Hàng của anh ta, lẽ nào còn tốt hơn, còn rẻ hơn?
- Keng keng... keng keng...
Chu Khải Văn đang đi vòng vèo trong con hẻm, bỗng nhiên nghe được tiếng xe ba bánh đinh đinh đương đương, truyền đến từ đầu hẻm.
"Bán -- đồng hồ điện tử, radio, máy tính khoa học đây!"
"Thu -- đồng nát! Đồ cũ, nội thất cũ, thứ gì cũng, cũng đều thu đây!"
Gì?
Chu Khải Văn suýt chút nữa nghi ngờ lỗ tai của mình nghe lầm!
Lập tức, hắn vểnh tai, đi lại gần đầu hẻm nghe thật kỹ, lúc này mới chắc chắn, người lái xe ba bánh, còn không phải là lão Dương trong truyền thuyết sao!?
Ngay lập tức.
Gã nhanh chân chạy tới đầu hẻm, quả nhiên nhìn thấy lão Dương đạp xe ba bánh, đang thu đồ vật.
Dường như có người bán một chiếc chén bể.
Cái chén dính một lớp bùn rất dày, nhìn không ra màu sắc ban đầu.
"Cái thứ đồ bỏ đi này, thứ này có lâu rồi, tôi vẫn để trong nhà dùng để đựng dầu thắp, giờ có điện rồi, chén này cũng không dùng được nữa, ăn ngại bẩn, để trong nhà lại chật chỗ."
Người nọ lải nhải, vẻ mặt cảm khái, nói: "Không ngờ lại còn có thể bán được 5 hào! Anh cầm đi đi!"
Dương Thụ Long vui vẻ cười cười, lại tán dóc với người nọ vài câu.
Anh ta đã quen thuộc mánh lới này.
Bán đồ thứ mua đồ, còn tiện thể trò chuyện một lúc, sao lại không hơn hai kẻ ngoại lại Tề Lực Chu Minh kia cho được?
Mua chén xong, Dương Thụ Long đạp xe ba bánh, chuẩn bị tiếp tục rao.
Bỗng nhìn thấy một người trẻ tuổi râu ria xồm xoàm chạy đến trước mặt mình.
"Là Dương Thụ Long sao!?"
Người trẻ tuổi này, ngoại trừ Chu Khải Văn, còn có thể là ai?
Dương Thụ Long nghi hoặc nhìn Chu Khải Văn, hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao cậu?"
Chu Khải Văn thăm dò, nhìn về phía sau xe ba bánh của người thu đồng nát, quả nhiên chứa đầy hàng!
Ánh mắt của gã lập tức sáng lên!
"À, tôi muốn mua hàng sỉ!"
Chu Khải Văn kích động nói: "Những món hàng này của chú, cháu một lần mua rất nhiều, chú có thể bán rẻ cho em một chút hay không?"
Dương Thụ Long đang định từ chối.
Nhưng mà...
Anh ta nhìn chằm chằm Chu Khải Văn, nhìn mấy lần, đột nhiên cảm giác được người này hơi quen quen.
Tóc vuốt keo, thân hình cao gầy, mặc áo khoác da quần ống loa, còn mang một đôi giày da trâu.
Người này...
Người này không phải là người hôm qua mà Giang Châu cùng mình chào hỏi sao?!
Dương Thụ Long trong nháy mắt cua vào góc.
Hai ngày trước, lúc mình đi lấy hàng, Giang Châu cố ý nói với mình, nói là trong hai ngày tới, chắc chắn sẽ có một người trẻ tuổi hỏi mua hàng của mình.
Tiện thể còn miêu tả cách ăn mặc của người thanh niên.
Thật ra, vào thời đại này, nhất là mới vừa đầu xuân, trời còn lạnh, trên cơ bản những người nghèo khổ sống trong tạp viện lớn(nhà chung) ở Bắc Kinh kinh, một mùa đông cũng chỉ mặc một bộ áo khoác.
Thường thường đều là áo măng sét, dính đầy dầu mỡ, ngực áo bị mòn vì cọ xát nhiều, cũng dính một lớp dơ thật dầy.
Bởi vì Chu Khải Văn vẫn mặc bộ đồ, mà gã hay mặc trong trường.
Giang Châu chắc chắc hai ngày này gã sẽ không còn lòng dạ nào chăm chuốt bản thân.
Quả nhiên, lúc này xuất hiện ở trước mặt của Dương Thụ Long, là dáng vẻ râu ria xồm xàm, một bộ quần áo vừa bẩn vừa nhăn, tóc cũng không còn lòng dạ nào vuốt keo nữa, lộn xộn như ổ gà.
Dương Thụ Long lần nữa quan sát Chu Khải Văn.
Xác định gã chính là người mà Giang Châu nói tới.
Lập tức, lời từ chối lại bị anh ta nuốt trở vào.