Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 310




Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt một cái đã tới ngày thứ hai.

Giang Châu đưa viên cảnh sát trẻ từ đồn đến cửa hàng để dọn dẹp hết những thứ bị hư hỏng, rồi báo tổn thất của mình lên.

Anh cảnh sát trẻ lấy giấy bút ra, ghi lại một cách nghiêm túc.

Giang Châu tranh thủ đưa một điếu thuốc qua.

"Thế nào? Anh ta có nói gì không?"

Giang Châu hỏi.

Người cảnh sát trẻ tuổi lập tức hiểu ra, anh ta cầm lấy điếu thuốc, giắt lên tai rồi cười nói: "Hình như anh ta đang chờ ai đó hồi âm, hai ngày nữa là có kết quả. Tên công tử này rất ngoan cố, tôi đã nói là sắp xếp cho hai người gặp mặt thế nhưng hắn cũng không nguyện ý."

Đang chờ hồi âm?

Giang Châu nhướng mày, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.

Ngay khi Giang Châu định hỏi thêm, thì nghe thấy tiếng ai đó đang gọi hắn ở ngoài cửa.

"Ông chủ Giang?"

Giọng nói này nghe qua rất quen thuộc.

Giang Châu vô thức nhìn ra, có chút sửng sốt.

Có một người đang đứng ngoài cửa, mặc một chiếc áo khoác bằng bông đã bị giặt đến trắng bệch, dưới vạt áo có thể nhìn thấy một vài vết vá, đặc biệt là vị trí của cổ tay áo, đều đã sờn trắng.

Anh ta cực kỳ gầy, thẳng, tuy hốc mắt và hai má hơi hóp nhưng nhìn qua rất có nghị lực.

Anh đang xách một chiếc túi vải lớn, nó căng phồng, có vẻ như chứa rất nhiều thứ.

Người này không phải là Diệp Mẫn Kiệt, thì còn có thể là ai?!

Giang Châu cực kỳ vui mừng hô lớn: "Thông tín Diệp? Anh đến Bắc Kinh rồi sao?!"

Viên cảnh sát trẻ tuổi thấy Giang Chu có chuyện phải làm, lập tức giải thích vài câu với hắn rồi rời đi.

Diệp Mẫn Kiệt mỉm cười, bước vào nói với giọng vội vàng: "Tùy tiện tới quấy rầy, đúng là làm phiền anh rồi."

Diệp Mẫn Kiệt dừng lại một chút rồi ngập ngừng nhìn Giang Châu: "Lần trước… anh nói anh đưa tôi đến Bắc Kinh làm ăn… lời này còn tính không?"

Giang Châu lập tức cảm thấy buồn cười.

Hắn vội vàng bước tới, cầm lấy túi đồ trong tay anh rồi nói: "Tất nhiên! Tất nhiên là có rồi! Ở đây đang thiếu người!"

Giang Châu đang nói thật.

Muốn kiếm được nhiều tiền như vậy trong hai tháng, làm sao chỉ dựa vào một cửa hàng nhỏ được?

Trong đầu hắn đã có ý tưởng, nhưng mà lại thiếu người!

Vốn dĩ Giang Châu định chiêu mộ người mới, hoặc gọi Hầu tử qua đây.

Bây giờ thì tốt rồi, Diệp Mẫn Kiệt đã tới đây, xem như đã giải quyết được nhu cầu cấp bách của hắn!

Diệp Mẫn Kiệt nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, thế nên cũng không nhàn nhã nữa mà lập tức bắt đầu giúp Giang Châu thu dọn đồ đạc.

"Ở đây xảy ra chuyện gì, sao bừa bộn thế?"

Anh hỏi.

Giang Châu cũng không có ý định giấu diếm chuyện lúc trước với anh, thế nên đã kể hết mọi chuyện.

Chỉ là giảm bớt tiền căn hậu quả mà thôi.

Diệp Mẫn Kiệt cũng đã nói ra quyết định của mình.

Hóa ra là cách đây một khoảng thời gian Giang Châu đã gửi một bức điện cho anh cả Giang Minh, anh ấy đã kể cho Diệp Mẫn Kiệt nghe mọi chuyện về ông Trịnh, đồng thời nói rằng Giang Minh đã mở một cửa hàng thiết bị điện ở Bắc Kinh và kiếm được rất nhiều tiền.

Tâm tư của Diệp Mẫn Kiệt ngay lập tức chuyển động.

Mùa đông vừa qua đi, mùa xuân cũng sắp đến.

Vừa đến mùa này thì cha mẹ già trong nhà cũng sắp sửa phát bệnh.

Ho, tức ngực, khó thở.

Thậm chí ban đêm còn bị ho ra máu.

Gia đình lại không có tiền chữa bệnh.

Diệp Mẫn Kiệt thấy rằng cho dù là Giang Châu hay là Trần Đông Nhĩ, thì chỉ cần kinh doanh là có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Ít nhất thì cũng kiếm được đủ tiền để chữa bệnh cho cha mẹ..

Vậy nên anh đã bước chân lên chuyến tàu đi về phương bắc, quyết định đi theo Giang Châu.

Giang Châu sau khi nghe xong liền nghĩ một hồi rồi móc từ trong túi ra vài tờ nhân dân tệ, đưa cho hắn.

Diệp Mẫn Kiệt sững sờ, lập tức xua xua tay.

"Không! Không được, sao lại làm như thế này? Tôi không thể đòi tiền của anh!"

Giang Châu có chút bất đắc dĩ nói: "Thông tín Diệp à, anh quả là người thành thật, tiền đưa đến trước mặt mà cũng không nhận.

Anh cứ cầm lấy đi, cứ coi là tôi cho anh mượn. Khi nào anh kiếm được tiền, thì trả lại cho tôi, thế nào?"

Thấy Diệp Mẫn Kiệt vẫn còn đang do dự, Giang Châu liền dúi tiền vào tay anh.

"Đây cứ xem như là tiền chữa bệnh! Cứ cầm lấy!"

Nghe thấy Giang Châu nói vậy.

Diệp Mẫn Kiệt ngay lập tức nhận lấy với đôi mắt đỏ hoe.

"Cám ơn, cám ơn nhiều!"

Giang Châu vỗ vỗ bờ vai anh, rồi lập tức nói: "Mau gửi tiền đi, gửi tiền xong thì tôi sẽ đưa anh đến gặp ông Trịnh."

Diệp Mẫn Kiệt gật gật đầu.

Anh dùng tay áo lau nước mắt, rồi vội vã đến bưu điện để gửi tiền.

Chờ khi anh trở về, Giang Châu liếc nhìn sắc trời liền nhận ra đã là buổi trưa.

Giang Châu đóng cửa hàng, đến cung-tiêu xã mua một ít đồ ăn, trên đường đi cũng tiện tay mua một ít đồ ăn đã nấu chín, rồi sau đó mới đưa Diệp Mẫn Kiệt về tứ hợp viện.

Lúc Trịnh Trung Quang, ông cũng không nhận ra Diệp Mẫn Kiệt.

Cho đến khi Diệp Mẫn Kiệt hô lên một tiếng với đôi mắt đỏ hoe "Chú!", Trịnh Trung Quang mới phản ứng lại.

Khuôn mặt luôn kiên nghị trầm ổn của ông cuối cùng cũng có chút rung động.

Bờ môi Trịnh Trung Quang run rẩy, ông nhìn chằm chằm vào Diệp Mẫn Kiệt, nhưng nhìn nửa ngày cũng không nhận ra ai.

"Cậu... là con cái nhà ai? Sao tôi không nhận ra, tôi không thể nhận ra..."

Ông lại tự lẩm bẩm một mình, nước mắt lại lăn dài trên má.

Đã bao nhiêu năm rồi.

Ông không thể nhớ bao nhiêu năm rồi ông đã không quay trở lại.

Bị quản khống ở đây, ống đã sống như một cái xác biết đi trong suốt những năm qua.

Bây giờ chợt nhìn thấy một người thân, nước mắt ông liền cuồn cuộn trào ra làm cách nào cũng không ngăn được.

Mắt Diệp Mẫn Kiệt cũng đỏ hoe.

Anh bước tới, nắm lấy tay Trịnh Trung Quang siết chặt, chặt đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh.

Hai người lập tức ôn lại chuyện ngày xưa, Giang Châu cũng không quấy rầy hai người mà đi giúp vợ nấu cơm.

Bữa trưa.

Trịnh Trung Quang hiếm khi thấy uống rượu, mà giờ mặt mũi đã đỏ bừng bừng, Diệp Mẫn Kiệt bảo ông uống ít đi một chút mà ông không nghe, cứ đòi rót thêm một ly.

"Cả đời của ta, mưa to gió lớn đã trải qua nhiều rồi, đáng tiếc giờ đã già, giờ chỉ có thể một thân một mình …"

Trịnh Trung Quang vừa uống vừa nói, cứ nói đôi ba câu lại đứt quãng, có chút mơ hồ.

Giang Châu nghiêng đầu nhìn Diệp Mẫn Kiệt.

Diệp Mẫn Kiệt cũng giơ tay bất lực nhìn về phía hắn..

Anh thỉnh thoảng nghe được một hoặc hai câu từ gia đình mình về người chú này, những thứ khác thật là không rõ ràng lắm.

Ăn no uống say xong thì cũng đã hơi muộn, Liễu Mộng Ly vội vàng đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đến nhà trẻ.

Trịnh Trung Quang đã uống say, Diệp Mẫn Kiệt đang chăm sóc ông.

Thế nên Giang Châu chỉ có thể dọn dẹp tất cả.

Đang dọn được nửa chừng thì anh cảnh sát trẻ tuổi đến.

Anh ta cười cười ngoắc tay với Giang Châu: "Đồng chí Giang Châu, có tin từ sở cảnh sát rằng Chu Khải Văn muốn gặp anh, khi nào anh có thời gian rảnh? Đi với tôi đến sở một chuyến nhé?"

Giang Châu nghe vậy liền vội vàng cho xong rồi ghi lại moọt mảnh giấy nhắn cho Liễu Mộng Ly. sau đó lập tức đi theo viên cảnh sát trẻ đến đồn cảnh sát.

Dù sao thì để người ta chờ cũng không tốt lắm.

Hắn đạp xe theo viên cảnh sát trẻ mất khoảng hơn nửa tiếng mới đến đồn.

Sau khi đỗ xe đạp và đi vào đồn cảnh sát, Trương Liễu liền đưa Giang Châu vào một căn phòng.

Cửa gỗ sơn xanh đã cũ.

Thậm chí chốt cửa cũng đã bị gãy.

Trương Liễu đẩy cửa ra, nhìn Giang Chu từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Vào đi."

Giang Châu đi vào.

Hắn nhìn thoáng qua đã thấy Chu Khải Văn đang ngồi bên trong.

Y đang đeo còng, ngồi trên ghế, trước mặt là một cái bàn bát tiên có chút cũ kỹ, trên đó còn có giấy bút.

Thấy Giang Châu đi vào.

Chu Khải Văn sững sờ một lúc.

Rồi y đột ngột đứng lên, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Giang Châu bằng ánh mắt sắc bén.

Chỉ có hai, ba ngày.

Mà Chu Khải Văn đã gầy đi trông thấy, râu ria xồm xoàm.

Cái áo khoác bông y đang mặc cũng đã bẩn đến mức không nhìn ra bộ dáng ban đầu.

"Giang Châu!"

Nhìn thấy Giang Châu đi vào, Chu Kỳ Văn cất giọng khàn khàn rồi nhìn hắn chằm chằm:

"Anh nhận ra tôi từ lâu rồi sao?"

Mấy ngày nay.

Cuối cùng y cũng đã hiểu ra!

Nếu Giang Châu đã bày ra cái đại cục lớn như vậy để nhốt mình vào trong, thế thì nhất định hắn đã nhận ra mình!

Giang Châu nhún nhún vai.

Từ chối cho ý kiến.

Phản ứng này trong mắt Chu Khải Văn chính là ngầm thừa nhận!

"Anh cố ý làm như vậy!"

Y kích động hét lên, cả người giận run: "Anh đã sắp xếp mọi chuyện!"

Sau khi nghe vậy, Giang Châu liền nhìn chằm chằm vào y một hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

"Đồng chí Chu, anh có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được. Chính anh đến quán của tôi để gây rối, thậm chí còn cướp đồ của tôi. Tôi ép anh làm chuyện đó sao?"

Giang Châu chậm rãi nhìn chằm chằm vào y, gằn lên từng chữ: "Anh nói được thì phải chịu trách nhiệm được, nếu không tôi sẽ kiện anh về tội phỉ báng."

Chu Khải Văn: "…?!"

Nói với nhau được vài câu, nhưng Chu Khải Văn đã biết người trước mặt này cũng không phải là phàm nhân!

Chỉ một câu nói của người trước mặt thôi, mà y đã bị chọc giận đến mức sắp sửa thổ huyết!

Chu Khải Văn nhìn chằm chằm vài Giang Châu, hận không thể xông lên hung hăng đánh cho hắn một trận.

Nhưng mà trong đầu y lại nhớ đến những lời Trương Liễu nói với mình.

Y là sinh viên đại học!

Sau khi tốt nghiệp sẽ được ăn cơm nhà nước, muốn cái gì có cái đó.

Hà tất phải tự phá hủy tiền đồ của mình như vậy?

Chỉ cần thương lượng lấy được thư tha thứ, là y có thể quay trở lại tiếp tục.

Chu Khải Văn bặm chặt môi.

Dường như đang đấu tranh tư tưởng cực kỳ gay gắt.

Mãi sau y mới gục xuống rồi đột ngột chống tay xuống bàn, lấy tay xoa mạnh khuôn mặt mình rồi nói với giọng có chút khó chịu.

"Anh nói đi, phải làm sao anh mới có thể viết thư tha thứ cho tôi?"

Giờ y đang cực kỳ suy sụp.

Hiện tại.

Y cũng không còn lựa chọn nào khác.

Người kia...

Dường như cũng đã từ bỏ y rồi.