Nửa giờ sau.
Ngay khi Giang Châu đang suy tính xem kế hoạch tiếp theo như thế nào.
Thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
Giang Châu có chút sửng sốt, nghe qua thì đây chính là vợ mình!
Hắn lập tức trở mình, ngồi lên giường.
Vừa mới gỡ miếng gạc đang quấn trên trán thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
"Vợ à?"
Giang Châu lập tức vén chăn bông lên, chuẩn bị xuống đất.
Nhưng mà ngay khi Liễu Mộng Ly vừa mở cửa ra thì đã thấy Giang Châu đang chuẩn bị đi xuống, hai mắt cô lập tức đỏ hoe, vội vàng chạy tới ngăn hắn lại.
"Đừng cử động!"
Liễu Mộng Ly nói.
Nhìn Giang Châu từ trên xuống dưới một lần, thấy hắn đang quấn rất nhiều băng gạc, nhất là khi thấy cái chân đang bị bó thạch cao kia!
Trái tim cô lập tức như bị ai đó siết chặt, nước mắt chực rơi.
Giang Châu thầm than trong lòng, hắn biết lần này đùa hơn quá trớn rồi.
"Vợ, Vợ! Đừng khóc!"
Giang Chu nhấc chân bước xuống giường, tuy rằng cái chân bị bó bột, nhưng cũng không ngăn cản được việc hắn nhảy một cái là tới trước mặt Liễu Mộng Ly.
"Đây là giả, là giả!"
Giang Châu lập tức giải thích, đồng thời cởi băng gạc trên tay ra.
Hắn chỉ vào vết thương to bằng ngón tay cái của mình rồi nói: "Nhìn xem! Nó chỉ bị xước một chút da thôi, không sao đâu!"
Đôi mắt của Liễu Mộng Ly giờ đã bị phủ một tầng hơi nước, cô nghiêng người đến để quan sát..
Quả nhiên là vết thương không lớn, chỉ bị xây xát ngoài da.
Mà loại băng gạc này trên người Giang Châu có đến mười mấy cái bọc lớn bọc nhỏ, giống như thuốc cao da chó vậy.
Cô có chút sững sờ.
Rồi lại chỉ chỉ vào cái chân đang bó thạch cao của Giang Châu.
"Cái này thì sao?"
Giang Châu cầm lấy cái chân bó thạch cao, giật giật một cái là rút được phần thạch cao ra, sau đó nhe răng cười: "Nhìn này, có thể tháo ra lắp vào!"
Lúc này Liễu Mộng Ly thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bị Giang Châu chọc cho không nhịn được cười.
Cô thở phì phò bước tới, giả vờ giận dữ đưa tay gõ gõ vào chân hắn.
"Không có lúc nào khiến cho người ta bớt lo cả!"
Giang Châu đột nhiên kêu "Ối!" một tiếng sau đó hắn xoay người ngả vào vai Liễu Mộng Ly.
"Đau quá!"
Liễu Mộng Ly giật mình, vội cúi đầu nhìn hắn: "Đau ở chỗ nào? Đau ở chỗ vừa bị đánh sao?"
Giang Châu mở mắt ra, nhẹ nhàng vuốt cái sống mũi cô một cái.
"Vợ à, sau này khi ra ngoài em nhất định phải theo sát anh."
Liễu Mộng Ly: "????"
"Tại sao?"
Giang Châu chậm rãi nói: "Bởi vì em quá dễ lừa."
Liễu Mộng Ly lập tức nhận ra ý của Giang Châu.
"Giang Châu!"
Cô tức giận vươn tay ra, trong tiềm thức muốn thả nắm đấm nhỏ của mình lên người Giang Châu.
Tuy nhiên, khi mà nhìn thấy đống "Thuốc cao da chó" dán trên người Giang Châu, cô liền siết chặt tay thu nắm đấm lại.
"Anh nói chút xem, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Liễu Mộng Ly hỏi.
Cô đang giặt quần áo ở nhà thì có một đồng chí cảnh sát đến tận cửa rồi nói với cô rằng Giang Châu bị đánh đến mức phải nhập viện, cần cô chăm sóc.
Tiếp theo đầu óc của Liễu Mộng Ly ngay lập tức trở lên trống rỗng, khi vào bệnh viện, việc đầu tiên cô làm là xem xét vết thương của Giang Châu.
Lúc này thấy hắn không bị sao, cô mới hoàn hồn lại để hỏi hắn xem chuyện gì xảy ra.
Giang Châu dựa vào vai Liễu Mộng Ly rồi kể lại toàn bộ câu chuyện.
Kể xong, Giang Châu liền duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Mộng Ly, ôn nhu nói: "Cố gắng nhẫn nhịn, qua hai ngày nữa là tính tình của tên kia sẽ được mài giũa. Lúc đấy chúng ta sẽ đến đấy nói chuyện đàm phán."
Đến lúc này Liễu Mộng Ly mới nhận ra rằng Giang Châu đã thiết lập một cái bẫy, cái bẫy này chỉ để bắt thóp Chu Khải Văn?
"Nếu tên đó thực sự động thủ thì sao?
Vạn nhất anh thụ thương thì sao bây giờ?
Giang Châu, lần sau anh không được…"
Tiếp theo đó là một loạt những lời mật thoại giữa đôi vợ chồng.
Giang Châu tươi cười đáp lại, hiển nhiên là rất thích thú.
~~~
Tại lúc này.
Trong đồn cảnh sát.
Chu Khải Văn đang bị còng tay, ngồi trên ghế cùng với một cốc nước trước mặt, viên cảnh sát trung niên đã bắt y hôm nay cũng ngồi đó.
Đầu óc y có chút choáng váng, trong đầu chỉ toàn là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Đến tột cùng là sai lầm ở đâu chứ?
"Cộc cộc..."
Cảnh sát trung niên cong ngón tay gõ gõ xuống bàn, kéo sự chú ý của hắn trở lại thực tại.
"Sinh viên Đại học Bắc Kinh, Chu Khải Văn?"
Người đàn ông trung niên nhìn lướt nhanh qua hồ sơ của y.
Ông ta tên là Trương Liễu, ngoài bốn mươi tuổi, là cảnh sát phụ trách khu vực này.
Chu Khải Văn vội vàng gật đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn Trương Liễu nói: "Đồng chí Công an, tôi thực sự không cố ý làm việc này! Là anh ta, anh ta thiết kế..."
"Bang!" Trước khi Chu Khải Văn nói xong, Trương Liễu đã đập bàn rồi cau mày nhìn chằm chằm vào y: "Vào đây rồi thì thành thật một chút! Thành thành thật thật nói cho rõ ràng! Nếu không thì cậu chắc chắn sẽ bị kết án thành một tên côn đồ!!"
Chu Khải Văn nhất thời bị dọa sợ.
Sau đó với khuôn mặt chảy đầy nước mắt nước mũi, y kể đi kể lại toàn bộ sự việc.
"Cậu làm thế cũng là vì ngoài ý muốn, cũng là vì có chút bốc đồng, tôi tin cậu."
Trương Liễu cũng được coi là kẻ già đời, khi nói đến đây ông liền hạ giọng nói: "Đáng tiếc, người có tên là Giang Châu kia không tin."
"Nếu cậu muốn giải quyết vấn đề này, thì phải nói lời xin lỗi cho tốt, sau đó bồi thường thiệt hại cho người ta, tiện thể thanh toán chi phí y tế luôn cho họ…Sau đó người ta mới có thể viết cho cậu một cái giấy có tên là thư tha thứ, lúc đấy cậu mới có thể về nhà tiếp tục học.
Cũng may tính chất của việc này cũng không nghiêm trọng, bằng không thì phải trực tiếp vào tù!
Phải có thư tha thứ!"
Trương Liễu lại nhấn mạnh lần nữa rồi vỗ bàn, nhìn y đầy ẩn ý.
Chu Khải Văn sửng sốt.
Mặt y lúc này đang tái đi.
Thư tha thứ sao?
Kiếm một bức thư thông cảm từ Giang Châu kiểu gì?
Thái dương của Chu Khải Văn bắt đầu giật giật.
Y vô thức đầu mạnh lắc.
"Không được, ta không thể cầu hắn một bức thư tha thứ được! Tuyệt đối không được!"
Trương Liễu nghe vậy thì cau mày.
Trên thực tế, ông đã làm cảnh sát đã nhiều năm, thế nên đại khái có thể thấy được giữa hai người nhất định phải có chuyện gì đó.
Nhưng ông là người có tính tình ôn hòa, cũng không muốn truy cứu đến cùng, dù sao thì nhổ được được củ cải thì cả người cũng bị dính bùn, ông cũng không muốn nhúng tay vào mấy cái chuyện xưa xửa xừa xưa này.
Nếu hai người tự giải quyết được thì không còn gì tốt hơn.
"Nghĩ cho kỹ!"
Trương Liễu đột nhiên đập bàn một cái, lạnh lùng nói: "Nếu thật sự làm đúng theo thủ tục, cậu sẽ bị nhốt vào trong tù. Cậu còn muốn tương lai của mình nữa không đây? Cậu là một sinh viên Đại học Bắc Kinh đấy!"
Chu Khải Văn nghe vậy thì toàn thân cứng đờ.
Đại học Bắc Kinh.
Đây chính là cái danh ngạch y vất vả lắm mới giành được!
Thế nhưng… nhưng nếu Giang Châu biết được những chuyện y làm thì sao?
Nhất thời hắn cảm thấy vô cùng hỗn loạn, ôm đầu đau đớn không nói gì nữa.
Trương Liễu thấy thế liền đứng dậy rồi nói: "Tự suy nghĩ cho kỹ đi, nghĩ thông suốt rồi thì báo lại cho tôi."
Ông nói rồi chuẩn bị rời đi.
Chu Khải Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng to đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trương Liễu rồi nói: "Đồng chí Công an! Tôi, tôi có thể nhờ đồng chí mang một lá thư ra ngoài được không?"
Trương Liễu cau mày.
Nhưng mà phạm nhân cũng có quyền con người, chưa kể đây cũng chỉ là là một vụ tranh chấp đơn giản, không phải là một vụ án hình sự.
Khi thấy ông bước tới, Chu Khải Văn tựa như là bắt lấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng đưa tay lấy hết tiền trong túi ra, nhét vào trong tay Trương Liễu.
Trương Liễu cũng là người linh động.
Ông lặng lẽ bỏ tiền vào trong túi rồi lập tức nói: "Tôi đi lấy giấy bút, cậu chờ một chút."