Người đàn ông trung niên nói xong, đưa tay chỉ con ngõ nhỏ đằng sau mình, nói: "Nơi này, có rất nhiều tứ hợp viện! Lớn có nhỏ có, hướng nhà, đều đáng được chú ý!"
"Tôi sống ngay nơi này, ngài cứ nói, có yêu cầu gì, tôi sẽ đề cử cho ngài!"
Gặp được chủ sạp nhiệt tình như vậy, Giang Châu cũng vui vẻ.
Hắn lại đưa một điếu thuốc, nói: "Tốt nhất là cái loại rộng rãi nhất, lấy ánh sáng tốt, đừng quá chật chội, nếu có thể, tôi muốn mua cả viện, tôi mang theo vợ con, không muốn chen chúc với người khác."
Người đàn ông trung niên nghe vậy, suy nghĩ một chút, sau đó chỉ về phía phía đông nam.
"Đó, ở ngay chỗ đó, có hài toà tứ hợp viện, nghe nói vậy từng là nơi ở của Vương gia! Ngài đi coi thử xem, bảo đảm ngài thoả mãn!"
"Nhưng có điều hơi mắc tiền một tí, chủ nhân nhà kia có tính khí lạ lùng, tốt nhất ngài hỏi thăm nhẹ nhàng một chút!"
Giang Châu nghe vậy, lại nghe thêm một số tin tức khác, sau đó nói cám ơn, bưng mâm, đem cái đặt đồ ăn lên bàn.
Cơm nước xong.
Giang Châu kêu Liễu Mộng Ly mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên trở về nhà khách.
Hắn đi thẳng đến con ngõ.
Con hẻm mà chủ sạp nói thực ra rất dễ tìm.
Ngay góc đông nam.
Hai toà tứ hợp viện đều ở ngay ở trong góc, đối diện nhau.
Vị trí, lấy ánh sáng đều rất tốt.
Tứ hợp viện vào thời đại này đều là cửa gỗ màu đỏ sậm, hai bậc thang lên, trước cửa có một cái ngưỡng cao.
Trên cửa treo vòng gõ cửa, khi gõ cửa dùng cái vòng chạm vào mảnh kim loại ở trên là được.
Giang Châu gõ trong chốc lát, cửa tứ hợp viện không mở, nhưng vừa vặn có người từ viện bên cạnh đi tới, nhìn thấy Giang Châu, nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm ai?"
Giang Châu nói về ý định của mình đến đây.
Người kia nói: "Cậu muốn mua viện nào? Viện này, là của ông Trịnh! Giờ này ông ấy chưa đi làm về đâu! Cậu cứ chờ thêm lúc nữa!"
Thấy Giang Châu thực sự đàng hoàng ngồi ở cửa chờ.
Người nọ không kìm chế được, đi tới, hướng về phía Giang Châu nói: "Chàng trai à, tôi nói này, cậu đừng đợi, ông Trịnh này, có thể không phải là thứ tốt gì! Ỷ mình lớn tuổi, tư lịch tốt, khinh thường người khác! Cậu đó, chắc chắn sẽ tốn công vô ích!"
"Tôi chỉ hỏi về chuyện mua viện, sẽ không có chuyện gì chứ!?"
Giang Châu nghi ngờ nói.
Người nọ hừ một tiếng, nhìn về phía sân.
"Viện này có không ít người muốn, nhưng ông ta hết lần này tới lần khác không chịu nhả ra! Thực sự là không hiểu, một người, chiếm hai cái viện, không biết là đạo lý gì! Tính tình còn rất cổ quái!"
Người nọ lại lải nhải một lúc lâu.
Giang Châu cũng không nói nhiều, đưa một điếu thuốc qua mời, lúc này người nọ mới hài lòng bỏ đi.
Nhân lúc chờ đợi, Giang Châu chậm rãi sắp xếp những sự kiện xảy ra trong khoảng thời gian trong đầu.
Trên thực tế.
Ở nhà, đánh rắn động cỏ, hắn cố ý làm vậy.
Chu Khải Văn đang học đại học ở kinh đô.
Đáng tiếc lần trước hắn đến đây, lại như mò kim đáy bể, nếu gã muốn trốn, thì đâu dễ tìm được người?
Mà với việc Giang Minh Phàm đập gậy vào trong bụi cỏ.
Con rắn này liệu có phải ló đầu ra không?
Hắn chọn yến viên ở cửa tây này.
Thứ nhất là vì thuận tiện đi tìm Chu Khải Văn.
Thứ hai thì là vì sang năm nhập học.
Giang Châu ưỡn thẳng lưng.
Vợ hắn phải thi lên đại học Bắc Kinh!
Trong lúc suy tư, bất tri bất giác đã đến 5 giờ.
Người sống trong con ngõ tan làm, lục tục trở về, tiếng chuông xe đạp đinh đinh đương đương reo vang.
"Cậu là ai?"
Giang Châu đang ngồi, bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói.
Hắn ngẩng đầu lên, bèn nhìn rõ người trước mặt.
Là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi.
Khí trời khá lạnh, ông ta đội chiếc mũ phớt rách nát, chiếc áo khoác quân đội bẩn thỉu, tay xỏ vào ống tay áo.
Ông ta vóc dáng rất cao, da ngăm đen, cực gầy, ánh mắt nhìn người có chút làm người ta e ngại.
Giang Châu sửng sốt.
Đứng lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Là ông Trịnh ạ!? Cháu tên Giang Châu!"
Hắn lập tự giới thiệu.
Trịnh đại gia nhìn chằm chằm Giang Châu, cau mày, sắc mặt hiển nhiên có chút không vui.
"Có chuyện gì?"
Giang Châu gật đầu, nói: "Cháu muốn mua tứ hợp viện của ông, có được không ạ?"
Vốn tưởng ông Trịnh sẽ từ chối, nhưng không ngờ Giang Châu vừa nói xong, ông Trịnh cau mày, nghĩ một hồi, lấy chìa khóa ra, mở cửa, hướng về phía Giang Châu nói: "Vào nhà trước rồi nói."
Giang Châu đi vào.
Cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh của tứ hợp viện này.
Lối vào là khoảng sân thoáng sáng, gạch lát nền màu xám xanh, một hành lang uốn lượn, hai bên trồng đủ loại cây xanh.
Tổng cộng có ba nhà.
Nằm rair ác gọn gàng ở trong viện.
Ngay cả những lối đi trong vườn cũng được lát đá cuội, trông rất tinh tế và đẹp mắt.
Những hình chạm khắc trên cửa sổ, những cây cầu vòm nhỏ xinh và những phiến đá xanh nằm gọn gàng.
Nhìn thôi Giang Châu cũng đã chọn trúng nó.
"Ông Trịnh, tứ hợp viện này, ông có tính bán không? Xin cho cái giá?"
Giang Châu hỏi.
Ông Trịnh gật đầu, nói," Lớn tuổi, không định giữ lại nữa, nếu cậu muốn, thì cứ lấy cả hai cái viện này đi, giá tổng cộng, 300,000 tệ."
300,000 tệ.
Mí mắt của Giang Châu giật mạnh.
Hắn hiện tại xem như là minh bạch, viện đẹp như vậy vì sao không bán rồi.
Vào thời đại này, dù là các chuyên gia cũng không biết tương lai giá trí của bán thân tứ hợp viện sẽ tăng vọt.
Nhưng cũng có không ít kẻ có tiền vẫn rất thích thu thập tứ hợp viện.
Nhất là loại tứ hợp viện tinh tế và trang nhã như này, dù phải mua cả hai viện, thì không ít người vẫn thu.
Thế nhưng số tiền 300,000 tệ, hai cái tứ hợp viện, không thể không nói, giá cả vẫn quá mắc.
Giang Châu cười khổ nhún vai, mở tay: "Thưa ông, giá này quá mắc, có thể rẻ hơn chút được không ạ?"
Ông Trịnh lạnh lùng nói.
"Một xu cũng không thể bớt!"
Ông ta nói: "Cái viện này của tôi, đáng cái giá này!"
Giang Châu: "..."
Đáng giá thì đáng giá.
Thế nhưng, trước mắt hắn không lấy ra được nhiều tiền như vậy!
Giang Châu suy nghĩ một chút, chỉ có thể trì hoãn thời gian.
Hắn nói: "Thưa ông, như vậy được không? Tuy cháu tạm thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, thế nhưng viện của ông cháu nhất định phải mua."
"Cháu trả trước 50,000 tệ tiền đặt cọc, 250,000 còn lại, 2 tháng nữa cháu trả nốt, ông thấy thế nào ạ?"
Ông Trịnh nheo nheo mắt, nghi ngờ nhìn Giang Châu.
"2 tháng? Hai trăm năm chục ngàn? Ngươi cầm ra được sao?"
Giang Châu vui một chút.
"Thưa ông, giấy trắng mực đen, chúng ta ký hợp đồng là được! Đến lúc đó không lấy ra được, tiền này sẽ là của ông! Ông nghĩ thế này có hợp lý không ạ?"
"Dẫu sao ông cũng không lỗ!"
Ông Trịnh vừa nghe, cảm thấy vậy cũng hợp lý.
Nhưng ông cũng nói ra yêu cầu.
"Trong 2 tháng này, cậu không thể vào ở, viện này do tôi cẩn thận chăm sóc, nếu như bị cậu làm hư, tôi tìm ai nói rõ lí lẽ?"
Trịnh đại gia nói: "Nhưng tôi cũng không chiếm lợi của cậu, tôi sống ngay ở viện đối diện, nếu như cậu thật sự không có nơi ở, cứ ở tạm viện đối diện, thế nào?"
Giang Châu vừa nghe, lập tức tiêu tan được gánh nặng trong lòng.
"Được ạ!"
Hắn nhếch miệng cười.
Sự tình đàm xong.
Lập tức ký hợp đồng trước.
Chỉ là, sau khi ký hợp đồng, Giang Châu liếc nhìn cái tên ở mục chữ ký.
Mí mặt lập tức giật mạnh!
Chờ đã!
Tên của người này...
Tại sao lại là Trịnh Trung Quang?!