Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 295




"Ông chủ Giang, anh vừa nói sẽ đến thủ đô phải không?"

Giang Châu gật đầu: "Sao vậy?"

"Anh có thể giúp tôi thăm người đàn ông này một chút không?"

Diệp Mẫn Kiệt nói: "Địa chỉ và tên đều có trên đó."

Giang Châu nghe vậy liền mở mẩu giấy ra, thấy một cái tên được viết trên đó cùng địa chỉ.

"Trịnh Trung Quang?"

Diệp Mẫn Kiệt gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Đây là anh họ của tôi, năm đó đi Xuyên Thục, sau đó anh ấy lại nói là đi Bắc Kinh. Vài năm trước, gia đình anh ấy cũng lần lượt rời đi. Bà ngoại trước khi lâm chung gọi tôi tới, bảo rằng tôi đi một chuyến để xem anh ấy thế nào. "

Chuyện đó là hồi năm ngoài. Đáng tiếc, lúc đó tôi lại không có tiền, Bắc Kinh rộng lớn như vậy cũng không biết tìm kiểu gì."

"Tháng trước có một bức điện đến, hơn nửa tháng quanh đi quẩn lại mới đến được tay tôi."

"Tôi bị công vụ quấn thân, không đi được. Vừa hay anh lại đến Kinh Thành, có thể giúp tôi chút được không?"

Diệp Mẫn Kiệt thành khẩn nhìn Giang Châu, nói: "Đến lúc đó anh có thể viết thư hoặc gửi một bức điện cho tôi kể về tình hình của anh ấy. Tiền gửi gửi thư hay đánh điện tôi nhất định sẽ gửi lại anh."

Đương nhiên, Giang Châu sẽ không từ chối yêu cầu này.

Giang Châu cẩn thận cất tờ giấy bạc vào túi ngay trước mặt Diệp Mẫn Kiệt.

Hắn cười nói: "Thông tín Diệp cứ yên tâm, đến khi đến thủ đô tôi sẽ tìm hộ anh."

Đã có tên, đã có địa chỉ, tìm người cũng không khó.

Thấy Giang Châu nói vậy, Diệp Mẫn Kiệt kích động đến mức nắm chặt tay hắn, lập tức cảm ơn.

Lúc này Giang Châu mới rời đi.

…………

Lại qua một đêm ở Phí Thành.

Giang Châu vẽ thêm hai bản vẽ thiết kế, giao cho Vu Tự Thanh.

Sau đó kiểm tra tiền tiết kiệm một chút.

Trong khoảng thời gian này, nhà máy may Thanh Thanh vẫn luôn có lãi, sau khi Giang Châu đến kiểm tra, Vu Tự Thanh liền đem toàn bộ sổ sách đến trước mặt Giang Châu

Tài sản mà Giang Châu sở hữu hiện nay là khoảng 120.000 tệ.

Hắn rút 70.000 tệ ra dùng làm vốn khởi nghiệp để mang đến thủ đô, số tiền còn lại để lại cho nhà máy may Thanh Thanh.

Dù sao thì nhà máy vẫn đang hoạt động, tiền tài là liều thuốc vạn năng, chỗ nào cũng cần dùng.

Giang Châu cẩn thận đặt cuốn sổ tiết kiệm xuống đáy hộp, sau đó lấy ra một ít tiền mặt bỏ vào túi đựng đồ để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Chín giờ tối.

Liễu Mộng Ly dỗ hai đứa nhỏ ngủ, rồi đi tới chỗ Giang Châu nhẹ giọng nói: "Mai phải bắt xe lửa, ngủ sớm chút đi."

Giang Châu mỉm cười, cúi người hôn lên mặt cô.

"Ừm."

Hai người ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng Giang Châu đã dậy.

Khi mở cửa ra chị dâu Diêu Quyên cùng Giang Minh cũng đã thức dậy.

Điểm tâm nóng hổi đã sẵn sàng.

Cháo hoa, bánh tiêu, sữa đậu nành, còn có bánh bao cùng trứng gà.

Diêu Quyên thấy Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly đi ra, lại thấy Đoàn Đoàn Viên Viên buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, hốc mắt lập tức đỏ lên.

"Đến, đến ăn chút cháo."

Diêu Quyên bước đến, ôm lấy hai tiểu bảo bối, hôn lên mặt mỗi đứa một cái.

Cô ấy không có con gái.

Chỉ sinh được một người con trai là Giang Hạo Minh.

Nhìn Đoàn Đoàn Viên Viên liền cảm thấy ưa thích.

Hai đứa nhỏ cũng kêu lên: "Bác gái"

"Ai ~"

Diêu Quyên ứng tiếng nói: "Bác gái bóc trứng cho Đoàn Đoàn Viên Viên rồi, mau ăn đi, sau khi ăn xong thì cùng ba mẹ bắt tàu lên thủ đô!"

Cô dắt hai tiểu bảo bối ngồi vào bàn ăn.

Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu tranh thủ thời gian đi đánh răng rửa mặt.

Trong bữa ăn, Giang Minh vẫn luôn im lặng.

Mãi cho đến khi Giang Châu đứng lên xách cái túi lớn chuẩn bị rời đi, anh mới sải bước tới, cầm lấy cái túi trong tay hắn.

"Anh cả?"

Giang Châu sửng sốt một chút, sau đó nói: "Em tự mình đến nhà ga xe lửa..."

"Tự mình là cái kiểu gì?"

Giang Minh lạnh lùng từ chối.

Anh nhìn chằm chằm vào Giang Châu: "Không biết là ai cho em dũng khí, nói đi thủ đô là đi thủ đô luôn!

Đợi ở Phí Thành không tốt sao?

Xưởng may của chúng ta mới mở được bao lâu đâu? Thế mà đã nghĩ đến việc kiếm ăn chỗ khác rồi! Cái tâm của em làm sao lại lớn đến như vậy chứ?"

Giang Minh nói rồi xách túi đi ra ngoài.

Thấy Giang Châu không đuổi theo, an tức giận quay đầu lại nói: "Sao thế? Sao còn chưa tới đây? Lát nữa tàu mà đi mất rồi thì đừng có hối hận!"

Trong lòng Giang Châu chợt cảm thấy ấm áp.

Hắn bước nhanh tới cười nói: "Anh cả, em đến đây!"

…………

Tàu hỏa chạy hai ngày hai đêm mới từ Phí Thành đến Bắc Kinh.

Vài năm cuối đời của Giang Châu cũng ở Bắc Kinh.

Năm tháng lúc ấy thì hắn cũng đã khá giả, tất nhiên việc kinh doanh lúc ấy không phải thứ kinh doanh thời đại này có thể bắt chước.

Cờ mà Giang Châu cũng không hoảng..

Chỉ cần hiểu được quy luật của thời đại, thì sẽ tiến nhanh được trên con đường kiếm tiền.

Xuống ga xe lửa.

Đập vào mắt là đám người hối hả, cũng như những câu đối được dán và những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cây ở khắp mọi nơi.

Giang Châu mang theo Liễu Mộng Ly, mỗi người bế một đứa nhỏ đi ra khỏi cửa ga, thẳng đến ga tàu điện ngầm.

Bắc Kinh ở thời đại này đã có tàu điện ngầm.

Cũng không chật chội như ở kiếp trước.

Vì giờ hầu hết mọi người đều di chuyển bằng xe đạp.

Mua vé xong, hắn đưa vợ con lên xe, sau hai lần chuyển xe, cuối cùng cũng đến được gần Đại học Bắc Kinh.

Nhìn xung quanh.

Khu Yến Viên bây giờ vẫn có nhiều ngõ, ngách, những tòa tứ hợp viện xen lẫn những tòa nhà cao tầng nhỏ.

Trên đường phố, xe đạp Nhị Bát Đại Giang đi tới đi lui, còn có những người bán hàng rong cùng với những hàng cây xanh mát bên đường.

Phụ cận có rất nhiều sinh viên Đại học Bắc Kinh, mặc áo quân đội xanh lá cây và quần tây đen, dưới nách đều kẹp sách hoặc báo để đọc trong khi đi bộ.

Khung cảnh này hoàn toàn khác so với Phí Thành

Trẻ trung, phồn vinh và tràn đầy sức sống.

Vừa đến đây thì việc đầu tiên phải làm là tìm một nơi an cư sau đó thì mới lập nghiệp.

Đầu tiên bốn người đến nhà khách, thuê phòng sau khi cất hết mọi thứ vào rồi mới yên tâm.

Đoàn Đoàn Viên Viên đói gần chết.

Hai tiểu bảo bối háo hức chạy tới, ôm lấy chân Giang Châu mà lắc lắc.

"Ba ba, đói bụng đói bụng, muốn ăn ăn."

Đoàn Đoàn ủy khuất nói.

Viên Viên cũng gật gật cái đầu nỏ.

Tiểu bảo bối chỉ vào bụng, đáng thương nhìn Giang Châu: "Baba, bụng đói đói, Viên Viên muốn ăn thịt thịt."

Giang Châu mỉm cười.

Lập tức ôm hai tiểu bảo bối lên.

"Được! Vậy bây giờ chúng ta đi ăn thịt! Ăn Lỗ Chử!"

(D/G: Món lỗ chử là một trong những món ăn đường phố Bắc Kinh truyền thống nổi tiếng nhất. Thành phần chính là thịt lợn, phổi lợn, ruột lợn, gan lợn, đậu phụ.... Món này tương tự với thịt bò hầm nên ăn cùng bánh mì rất hợp. Cơ mà nó cũng giống như đậu phụ thối, ngon nhưng lại nặng mùi)

Cả bốn người ra khỏi nhà khách, đi qua con hẻm, vừa ra đến phố thì đã thấy một quán nấu món hầm ở ngoài cổng phía Tây.

Chủ quán là một cặp vợ chồng, vừa bám cái sạp nhỏ vừa hò hét.

"Nào! Lỗ Chử đây! Lỗ Chử chính tông ở Bắc Kinh đây! Thử chút nào! Ngon lắm!"

Giang Châu đi tới, gọi hai phần Lỗ Chử.

Hai tiểu bảo bối bịt mũi trốn ra xa, chúng không quen mùi vị kia.

Hắn gọi thêm hai suất mì, trong lúc đợi mì, Giang Châu bước tới bên cạnh quầy hàng để hút một điếu thuốc, sau đó đưa cho người đàn ông trung niên đang châm thêm than bên cạnh.

"Đại ca, có thể hỏi một chuyện được không?"

Người đàn ông trung niên liếc qua, liền nhận ra đó là thuốc lá.

Anh ta lập tức cầm lấy, giắt lên tai, sau khi đổ đầy than liền rít một ngụm thuốc, sau đó nói với giọng đậm chất Bắc Kinh: "Khách nhân cứ nói! Nếu biết gì thì tôi sẽ không giấu diếm!"

Giang Châu nói: "Tôi đến từ nơi khác, muốn kiếm một căn tứ hợp viện. Không biết gần đây có chỗ nào bán tứ hợp viện không?"

"Ngài muốn mua tứ hợp viện sao? Thế thì cũng có rất nhiều cách mua!"