Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 257




Xe lừa quẹo một phát, đã đến nhà mới.

Thấy cái sân trước mặt, Giang Châu bỗng nhiên cảm thấy xốn xan.

Trong cái sân trước mặt, sớm đã không còn là ngôi nhà tranh vách đất ban.

Sân đã được san lấp, bề mặt thì tráng xi măng.

Ba gian hai chái xây theo ba hướng khác nhau, trong sân dựng một gian bếp nhỏ.

Hoàn toàn giống nhau về cấu trúc, tất cả đều được xây bằng gạch đỏ.

Bên ngoài chà xi-măng, cùng bột trét trông rất sáng sủa và phong cách.

Trong phòng, đồ nội thất đều làm bằng gỗ, những chiếc tủ gỗ gụ thời thượng nhất, cửa trượt kính, còn có kệ đựng chén dĩa đồng bộ, chà nước sơn cây quạt nhỏ cửa gỗ, lôi kéo mở, bên trong có ba tầng ván gỗ nhỏ, có thể để không ít đồ ăn thừa, cũng không sợ ruồi bu nữa.

Ngoài ra trong sân còn có một cây hoa quế.

Dưới tàng cây đặt một chiếc giường trúc, trên giường trúc có một cây quạt hương bồ.

Mùa hè trời nóng, quạt quạt một cái, rất mát!

Tuy ngôi nhà mới này còn chênh lệch rất lớn so với biệt thư nông thôn sau này.

Thế nhưng đối với người của thời đại này, thì nó đã là biệt thự trong biệt thự.

Lúc này bên ngoài sân, không ít người đều đang vây quanh xem náo nhiệt.

Tất cả mọi người vẫn đang sống trong nhà tranh vách đất, nhiều lắm dán thêm một lớp báo, nhưng nhà của Giang lão tam lại xây một ngôi nhà ba gian hai chái bằng gạch đỏ!

Trời ơi!

Ngôi nhà như này ở thôn Lý Thất, vẫn là lần đầu xuất hiện đấy!

Nhìn thật lâu!

Rất đẹp, rất khí thế?!

"Giang lão tam! Ông sinh được hai đứa con trai thật giỏi giang! Xem ngôi nhà gạch đỏ này đi! Đắt lắm nha!? Một viên gạch phải mất 3 hào lận đó!"

"Còn cả đồ nội thất nữa! Đều là kiểu dáng thời thượng nhất, thợ mộc Tề trong thôn nói, một cái tủ như này cũng phải hơn mấy chục tệ!"

"Sân còn lát nền xi măng nữa! Chỉ có sân của những cơ quan nhà nước trong huyện thành, mới có tiền làm thứ này! Giang lão tam chúng ta, thật phát đạt!"

~~~

Giang Phúc Quốc cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Ông cầm Hồng Tháp Sơn, thổi ra từng vòng khói.

"Ai! Cái này có đáng gì? Hai thằng con, kiếm chút tiền, không biết chi tiêu tiết kiệm gì cả! Tôi nói xây một gian là được, nhưng hai thằng này, lại cứ phải xây ba gian!"

Giang Phúc Quốc xì một tiếng, đưa mắt nhìn sang Giang Châu cùng Giang Minh: "Cùng lắm thì người cha này tùy hai đứa nó! Nếu lúc tôi còn trẻ, chắc chắn sẽ đánh hai đứa nó một trận! Hừm!"

Mọi người nghe vậy lập tức cười vui vẻ.

"Ngày mai đều tới ăn tiệc nha! Cùng nhau náo nhiệt một chút!"

Giang Phúc Quốc nói: "Đến lúc đó nấu món gì, nhớ phải qua giúp một tay đó, không biết vợ của mấy ông có thể hay không?"

Vào thời đại này.

Trong thôn bày tiệc rượu, không có mời đầu bếp chuyên nghiệp.

Trên cơ bản đều đều mới những bà nội trợ nấu ăn trong thôn được mọi người công nhận tới nấu dùm.

Người nấu ăn thì phải trả tiền, xem như là tiền công.

Còn lại các loại giúp việc bếp núc như rửa rau, bưng thức ăn, dọn dẹp chén đũa, thì chỉ cần đưa một gói thuốc lá là được.

Chén đũa bàn ghé đều phải mượn từ người khác.

Cũng may vào thời đại này trong thôn tổ chức tiệc rượu không nhiều, người của cả thôn, góp mỗi nhà một ít, cũng đủ.

Giang Phúc Quốc đưa thuốc lá ra mời.

Lập tức một đám người cười tủm tỉm tiếp nhận, đồng loạt thắp thuốc!

"Được! Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến giúp đỡ! Có gì cần, ông cứ nói! Vợ tôi ngày nào cũng rảnh cả!"

"Lão tam, chúng ta quan hệ thế nào! Ông yên tâm! Mấy ngày này theo ông kiếm được tiền, sao có thể một ngày cũng không rảnh chứ?"

"Đúng đúng! Chuyện này, tôi nhất định làm!"

~~~

Hơn 2 giờ chiều.

Đoàn người tán đi.

Giang Phúc Quốc đi vào trong viện.

Ông hướng về phía Giang Minh Giang Châu nói: "Tối mai uống rượu, ngày mai hai đứa buổi sáng nhớ đi huyện thành mua thức ăn, cả thuốc lá nữa, nhớ nhiều mua chút, nghe không?"

Giang Châu gật đầu.

"Dạ, ngày mai vừa hay con muốn lên huyện thành dạo chơi, chuyện mua thức ăn cứ giao cho con."

Giang Minh ngày mai còn phải bày bàn ghế, các thứ nữa.

Những việc chân tay này, cứ để anh làm.

Giang Phúc Quốc cảm thấy hài lòng hừ một tiếng.

Nghiêng đầu nhìn thấy Trần A Tinh.

"Đây là đứa nào?"

Ông lầm bầm: "Vừa trắng vừa gầy, là con của ai vậy?"

Trần A Tinh sợ hãi lui về phía sau.

Giang Châu nhanh lên giải thích: "Đây là con trai của ông chủ Trần ở Dương Thành, thích chơi chung với Đại Phi Tiểu Phi, cho nên đưa tới đây."

Hắn suy nghĩ một chút.

Lại tiến tới, nói nhỏ vào tai của Giang Phúc Quốc: "Vừa sinh ra đã mất mẹ, tính tình có chút vấn đề, ba, ba để ý một chút."

Giang Phúc Quốc sửng sốt.

Lập tức kìm nén câu chửi thô tục nơi cửa miệng về lại.

Ông nhìn Trần A Tinh.

Một lát sau cúi người xuống, nặn ra một nụ cười thật tươi.

"Cháu nè, đừng sợ, ngày mai sẽ tổ chức tiệc, đừng chạy lung tung, ông... à ông dẫn cháu đi bắt thỏ rừng!"

Trần A Tinh tuy có chút sợ hãi.

Thế nhưng dẫu sao cũng là con nít.

Nghe bắt thỏ rừng.

Con mặt của nó lập tức sáng lên.

Lập tức gật đầu.

Đoàn Đoàn Viên Viên cũng chạy bịch bịch bịch tới, một trái một phải, ôm lấy bắp đùi của Giang Phúc Quốc.

"Đoàn Đoàn cũng muốn đi!"

Cô cháu gái nhỏ xíu vươn tay, nhón chân lên, kéo tay áo của Giang Phúc Quốc.

Suy nghĩ một chút, hỏi: "Thỏ thỏ có vui không ạ? Đoàn Đoàn có thể nuôi không?"

Viên Viên khoa tay múa chân.

Con mắt sáng trông suốt.

"Viên Viên thấy thỏ thỏ rồi! Trắng trắng! Có thể sờ!"

Giang Phúc Quốc nhìn thấy hai đứa cháu gái, Đoàn Đoàn Viên Viên, đáng yêu lại xinh đẹp.

Ông cực kỳ vui vẻ.

Hài lòng nhìn hai cô cháu nói, nói: "Thỏ rừng ăn ngon lắm! Hôm nào ông nội lên núi, ông nội bắt một con về cho hai cháu gái bảo bối nha! Làm món thịt kho tàu thịt thỏ cho các cháu ăn thử! Đoàn Đoàn Viên Viên ăn xong sẽ cao lớn! Không mắc bệnh nữa!"

Đoàn Đoàn: "????"

Viên Viên: "!!!!"

Hai đứa trẻ bỗng nhiên chu môi lên rồi khóc lớn!

Giang Phúc Quốc lập tức bối rối.

Gì?

Chuyện gì đây?

Hai cô cháu gái bảo bối sao đột nhiên lại khóc?

~~~

Ngày hôm sau.

Sắc trời hơi sáng.

Giang Châu đứng dậy, chuẩn bị đi huyện thành mua đồ ăn.

Vừa mới ngồi dậy, bên người Liễu Mộng Ly cũng theo bắt đi.

"Ngươi bắt đầu tới làm gì?"

Giang Châu nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một lúc nữa đi, buổi sáng bên ngoài lạnh lắm, trong thôn, không thể so Phí Thành, dễ bị lạnh."

Liễu Mộng Ly lắc đầu.

Lúc này cô vẫn còn đang ngái ngủ.

Vươn tay, từ phía sau Giang Châu vòng quanh dưới nách của hắn.

Sau đó, thân thể mềm mại tựa vào trên lưng của hắn.

"Em cũng dậy."

Thanh âm của cô yếu đuối mềm mại, mang theo chút lười biếng: "Anh mệt mỏi quá rồi, ngày hôm nay chị ba bảo chị ấy sẽ giữ con, em sẽ đi giúp anh."

Giang Châu bất đắc dĩ.

Hắn cúi đầu, nhìn ôm cùng với chính mình không công cánh tay.

Hắn nhận thấy cơ thể nhỏ bé mềm mại và thơm tho phía sau.

Mí mắt của hắn nhảy lên dữ dội.

"Vợ."

Giang Châu nhẹ giọng nói.

"Nếu như em còn ôm anh, thì không phải là giúp anh nữa."

Hắn xoa xoa mi tâm.

Xoay người bất đắc dĩ nhìn cô.

Đột ngột bị đẩy ra, Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng cắn môi, có chút uất ức.

Cô nhìn Giang Châu.

Tròng mắt trắng đen rõ ràng, vào sáng sớm còn nhiều sương mù, trông vừa tươi sáng lại quyến rũ.

Giang Châu: "..."

Hắn thở dài.

Cúi đầu hôn vợ.

Lần nữa đè vợ dưới người.

Giang Châu nghĩ… đây coi như là một bài tập thể dục buổi sáng!!

Tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần!