Hầu Tử tìm mấy người, dỡ hàng của bọn họ xuống khỏi Đại Đông Phong.
Đợi dỡ xong một xe hãng hàng, hai anh em Giang Châu cùng Giang Minh trở về xưởng may Thanh Thanh.
Trong san, dưới cây nhãn.
Liễu Mộng Ly đang cầm khung thêu, nghiêm túc dạy Giang Thấm Mai thêu hoa mẫu đơn.
Nghe âm thanh cửa mở.
Hai người đều ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa.
"Giang Châu?"
Thấy Giang Châu trở về, con mắt của Liễu Mộng Ly lập tức sáng lên.
Cô buông khung thêucầm trong tay xuống, vỗ vỗ tay, bước nhanh về phía Giang Châu.
"Anh vất vả rồi, anh có mệt hay không?"
Liễu Mộng Ly rót cho hắn một ly nước.
Giang Châu cảm thấy thật ấm áp.
Hắn cười nhận lấy, uống một ngụm, nói: "Không phiền gì cả."
Chị dâu Diêu Quyên đang nấu cơm.
Nhìn vợ chồng son thân mật như vậy, lập tức chị nhịn không được cười nói: "Ôi! Nhìn xem em dâu của chúng ta kìa, thật biết thương chồng! Tiểu Châu! Em thiệt có phúc!"
Giang Châu nghe vậy, cười quay đầu nhìn về phía Giang Minh.
"Anh hai, anh xem xem, chị dâu đang nói anh không tự chủ đó!"
Giang Minh: "??"
Giang Châu nghiêm túc nói: "Chị dâu, nhanh rót nước cho chị dâu! Vất vả cả ngày rồi! Không có chút tự giác nào!"
Mí mắt của Giang Minh giật giật.
Da mặt của anh mỏng.
Tuy tình cảm với Diêu Quyên rất tốt, thế nhưng ban đầu là do người ta giới thiệu.
Trải qua bao năm chung sống, đã là vợ chồng chính thức.
Cũng may Diêu Quyên hiền lành, không tính toán với kẻ cù lần như anh.
Bằng không đã sớm ầm ĩ mấy trăm lần rồi!
Diêu Quyên không hề để ý, cười tiếp tục lo chuyện bếp núc.
Tính tình của ông chồng mình, chị biết rõ hơn ai hết!
Rót nước cho mình?
Chắc cả đời này cũng không thể nào!
Món ăn chính hôm nay là thịt xào ớt xanh.
Từ khi kiếm được tiền, cuộc sống của đại gia đình đều khá hơn, bỗng nhiên lại có thịt ăn, bữa ăn còn có gạo trắng nữa.
Ớt xanh vào nồi, đột ngột nên khiến Diêu Quyên sặc sụa ho khan.
Chị chà chà mũi, lùi lại phía sau, chuẩn bị đợi khói tan rồi rót hoàng tửu vào.
Không ngờ vừa lui lại, trực tiếp đụng trúng ngay ngực của Giang Minh.
Anh nghiêm mặt, vẻ mặt âm u hầm hầm.
Diêu Quyên sửng sốt.
Chị nhìn lại, ra là ông chồng của mình, chị lập tức đẩy chồng ra ngoài.
"Ai nha, đều là dầu, lát nữa áo quần toàn hôi mùi dầu, anh đi chỗ khác đi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay!"
Diêu Quyên vừa ho khan vừa nói.
Giang Minh không đáp.
Bị vợ xô lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên giơ tay ra.
"Uống nước."
Anh buồn bực nói: "Bận từ sáng đến tối, sao không biết nghỉ ngơi, đổ bệnh thì ai giúp anh giặt quần áo làm cơm?"
Diêu Quyên sững sờ như tượng.
Nàng nhìn Giang Minh trong tay tráng men ca.
Con mắt bỗng nhiên nóng lên.
"Anh thiệt là."
Chị cúi đầu, cực nhanh lau nước mắt, nhận lấy, cười nói: "Anh yên tâm, có bệnh em giặt quần áo nấu cơm cho anh! Anh và Hạo Minh, em chắc chắc sẽ chăm sóc thật tốt!"
Chị cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc này Giang Minh mới cứng ngắc buông tay xuống.
Giang Châu ngồi bên cạnh Liễu Mộng Ly, đang muốn mở miệng nói với Giang Minh về chuyện kế tiếp ở xưởng may Thanh Thanh.
Bỗng nhiên nghe thấy thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền tới.
"Có người không? Con trai của Giang lão tam có ở nhà hay không?"
Giọng nói này… vừa nghe chính là khẩu âm của thôn Lý Thất.
Giang Minh lập tức lấy lại tinh thần, xoay người bước nhanh ra phía môn cửa.
"Đây đây!"
Anh lên tiếng, kéo cửa ra, bèn nhìn thấy một thiếu niên đứng ngoài cửa.
Chắc chỉ khoảng mười mấy tuổi, Giang Minh nhìn quen mắt, thế nhưng không biết là con cái nhà ai.
"Em là ai? Tìm anh có việc gì?"
Thiếu niên cười, gãi gãi đầu rồi nói:
"Là bác Giang bảo em kêu như vậy! Nói là kêu Giang lão tam, các anh sẽ hiểu!"
Thiếu niên nói: "Bác Giang bảo các anh bớt thời giờ trở về một chuyến, nhà xây xong rồi, muốn bày tiệc rượu!"
Thiếu niên nói xong, chào tạm biệt Giang Minh rồi đi liền.
Cậu ta tới Phí Thành tìm việc.
Còn phải đến chợ lao động nữa!
Giang Minh quay đầu nhìn Giang Châu, người sau lúc này vui vẻ nhìn về phía hắn.
"Chúng ta cũng đã một thời gian không trở về, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn việc của xưởng may."
Giang Châu suy nghĩ một lúc, nói: "Hiện giờ mọi chuyện cũng giải quyết hòm hòm rồi, nơi đây giao cho chú Vu xem chừng hai ngày, chúng ta trở về thăm cha mẹ, còn tổ chức tiệc mừng nhà mới nữa."
Giang Minh gật đầu.
Lập tức đồng ý với thời gian do Giang Châu quyết định.
~~~
1 ngày sau.
Người của cả đại gia đình, mang theo rất nhiều thứ, tất cả đều chạy về phía bến xe.
Giang Châu mang theo cả Trần A Tinh.
Mấy ngày nay, chắc là do tìm được bạn mới, A Tinh trông vui vẻ hơn hẳn.
Dọc theo đường đi, ngồi trên xe buýt, ngồi bên Đại Phi Tiểu Phi ngồi, tò mò tò mò nhìn những cái bóng lùi cực nhanh ngoài cửa kính xe.
Đại Phi Tiểu Phi cũng hồi hộp giống y vậy.
Bọn họ lớn như vậy, còn chưa từng trở lại thôn Lý Thất.
Đây là lần đầu tiên.
Xe buýt dừng tại huyện thành Khánh An, Giang Châu xa xa bèn nhìn thấy Trương Tài Thắng bên xe lừa chờ sẵn ở cửa ngã ba.
Nhìn thấy Giang Châu, ánh mắt của Trương Tài Thắng sáng lên, chú vội vẫy tay về phía Giang Châu.
"Chỗ này nè! Cháu ơi!"
Giang Châu mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đi tới.
Cười nói: "Chú Trương? Sao chú lại tới đây?"
Trương Tài Thắng xoa xoa đôi bàn tay, theo thói quen cúi người, nói: "Lão tam bảo chú tới, anh ấy nói hai ngày nữa cháu sẽ trở về, dù sao chú cũng không có chuyện gì, nên muốn tới đón cháu, đường về khá xa, trẻ con sẽ rất vất vả."
Giang Châu sửng sốt.
"Ngày hôm qua chú đã tới rồi?"
Trương Tài Thắng gật đầu.
Bắt đầu chuyển đồ của bọn họ lên trên xe lừa.
"Đi nhanh đi, hôm nay thời tiết không tốt, không chừng sẽ có mưa, thế thì rắc rối lắm."
Giang Châu nhìn Trương Tài Thắng cúi người xuống.
Thở dài, chỉ có thể bảo hai cô con gái lên xe lừa.
Đoàn Đoàn Viên Viên đã lâu không trở về, dọc đường đi đều vui vẻ hát bài hát thiếu nhi.
Trần A Tinh hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, thậm chí đưa tay len lén sờ sờ mông lừa.
Đại Phi Tiểu Phi ngửa đầu nhìn Giang Thấm Mai.
Thấy mẹ mình vành mắt đỏ hoe.
~~~
Đi thẳng đến thôn Lý Thất.
Tại cửa thôn, Giang Phúc Quốc đang rút ra Hồng Tháp Sơn, xa xa nhìn thấy đám người Giang Châu trở về, ông lập tức vui vẻ, rít mạnh mấy hơi rồi ấn tắt điếu thuốc.
Ông tức giận đến mắng: "Lũ nhóc thối tha! Làm trò gì vậy?! Đi rồi cũng không biết trở về?"
"Ba không phải gọi các con, các con đứa nào đứa nấy đều mọc rễ ở bên ngoài rồi đúng không?!"
"Nhìn nhìn hai đứa đi! Nếu như đã quên cái nhà này, ba sẽ đánh cho hai đứa đến mẹ cũng nhận không ra!"
Giang Minh giật cả mình.
"Ba."
Anh nói: "Trong khoảng thời gian này xưởng rất nhiều việc, nên mới về trễ."
"Nên mới về trễ?"
Giang Phúc Quốc hừ hừ, vẫn chưa hết giận: "Chậm trễ nữa, có coi ba với mẹ hai đứa ra gì không? Nhà xây xong rồi, cũng không biết trở về nhìn xem thế nào! Thì ra hai đứa chỉ có chút tiền đồ này!"
Giang Minh không nói.
Giang Châu cười nhảy xuống xe, đi tới, khoác vai của Giang Phúc Quốc đi trở về.
"Đi thôi đi thôi, ba, đưa con xem nhà mới của chúng ta! Con rất hiếu kỳ đó!"
Giang Phúc Quốc vơi giận.
Vui vẻ vừa đi vừa khoe khoang với Giang Châu.
Gần sát tới cổng nhà, ông mới thấy có gì đó sai sai.
Mẹ kiếp!
Thằng ranh này!
Dám nói chuyện như bạn bè với ba nó, còn khoác vai ông?!
Đây chính là không biết lớn nhỏ!