Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 245




Vừa bước vào cửa, cô đã tinh ý nhận ra trong phòng có điều gì đó không ổn.

Trên giường, chiếc chăn bông được xếp ngay ngắn đã bị đè bẹp một góc.

Những cuốn sách đã đánh dấu một nửa trên bàn cũng lộn xộn.

Chiếc ghế di chuyển và tấm rèm treo được kéo lên.

Cô khẽ cau mày, thở dài, và phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ Đoàn Đoàn Viên Viên đã làm rối tung lên.

Mấy đứa nhỏ được cung cấp dinh dưỡng, lớn nhanh, lúc này cũng là thời điểm nghịch ngợm.

Cô bước tới.

Vốn đang định thu xếp đống lộn xộn, nhưng chưa kịp bước hai bước, cô lại chợt nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.

"Lạch cạch..."

Tiếng khóa cửa cạch cạch nhẹ nhàng vang lên.

Cô sững sờ một lúc, vô thức quay lại, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì sau lưng cô có một bóng đen phủ tới.

Hai tay vòng qua eo cô, ôm lấy bụng cô và hơi dùng lực kéo cô vào lòng.

"Vợ à, em có nhớ anh không?"

Giọng của Giang Châu kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp của hắn phả vào đôi tai thanh tú và tinh tế của cô.

Ấm áp và quyến rũ.

Đó là Giang Châu.

Là Giang Châu!

Cơ thể Liễu Mộng Ly đông cứng lại, đôi mắt của cô đột nhiên lại đỏ lên.

Chóp mũi cay cay, cô mím môi, đột nhiên không nói được lời nào.

"Vợ à?"

Giang Châu nhận ra sự khách thường của cô.

Nên dụi cằm vào cổ.

Da thịt tinh tế, mềm mại mịn màng, xúc cảm cực kỳ tốt.

Hắn lại hô lên một câu

Cuối cùng hắn nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn vươn tay xoay người cô lại, lúc này mới nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hồng, cũng như những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt của cô.

"Sao giờ anh mới trở về?"

Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng hỏi.

Cô nắm tay lại đấm nhẹ vào ngực Giang Châu, khịt khịt mũi, giọng như rên rỉ như một con mèo con: "Giang Châu, anh thật quá đáng."

Thanh âm này khiến đầu Giang Châu như nổ tung.

Đôi mắt hắn chợt mờ đi.

"Vợ à."

Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, rồi không thể kìm được nữa cúi xuống và hôn lên má cô.

"Em có nhớ anh không?"

Liễu Mộng Ly giận dỗi nhìn hắn, hai má ửng hồng.

"Em không thèm nhớ đến anh!"

Lúc cô làm nũng hiện lên tính trẻ con nhõng nhẽo, bộ dáng cực kỳ rung động lòng người.

Giang Châu không nói gì.

Mà vươn tay kéo cô vào lòng.

Tựa cằm lên tóc cô, ngửi ngửi hương thơm của cô, gần như than thở nói: "Nhưng anh nhớ em lắm.

Sáu ngày rưỡi, lúc nào anh cũng đếm thời gian trôi qua.

Anh muốn em ngủ trong vòng tay của anh, anh muốn cùng em đi ăn đồ ăn ngon.

Các cô gái ở Quảng Châu đúng là khó coi, chả đẹp bằng vợ của anh.

Vợ à, anh rất nhớ em."

Trái tim của Liễu Mộng Ly vào lúc này nhũn ra đến mức sắp hỏng rồi.

Tim cô đập bình bịch bình bịch như trực chờ nhảy ra ngoài.

Đôi tay vốn đang buông thõng bên hông cũng học theo Giang Châu ôm lấy eo hắn.

Cô vùi đầu vào ngực Giang Châu, lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực hắn.

Trái tim sợ hãi bao nhiêu ngày cuối cùng cũng đã được xoa dịu.

"Giang Châu."

Cô ấy đột nhiên hô lên một tiếng.

Giang Châu đứng thẳng lên, cúi đầu nghi hoặc nhìn cô.

"Ừm?"

Liễu Mộng Ly đỏ mặt, dời cánh tay lên ôm lấy cổ hắn.

Sau đó, cô kiễng chân lên chủ động hôn lên môi Giang Châu.

"Em cũng rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ..."

Giọng cô dần dần cao lên.

…………

Khi cả hai bước ra khỏi phòng, một chiếc bàn tròn lớn đã được đặt sẵn trong sân.

Trên bàn có đầy đủ thức ăn, rượu cũng đã sẵn sàng.

Trông thấy Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly đi ra.

Giang Minh cao giọng hô lên: "Ăn cơm nào! Ăn cơm nào!"

Điệu bộ này.

Khiến khuôn mặt Liễu Mộng Ly đỏ lên.

Không phải tất cả mọi người vẫn đang chờ bọn họ đấy chứ?

Chị dâu Diêu Quyên tươi cười bưng một nồi bột gạo hầm thịt heo qua, khi đi ngang qua Mộng Ly, cô cười nói: "Hôm nay ăn nhiều một chút."

Liễu Mộng Ly sững sờ.

Chợt khuôn mặt đỏ đến bên tai.

Giang Châu lúc này giống như một con hồ ly ăn no.

Hắn nheo mắt, thoải mái bước đến rồi ôm lấy vai cô.

"Vợ à, em sao vậy?"

Liễu Mộng Ly giật nảy mình.

Cô lập tức vươn tay ra, vỗ nhẹ vào lưng Giang Châu.

"Mọi người đang ở đây..."

Giang Châu không quan tâm.

Hắn cười cười rồi kéo cô ngồi xuống: "Có sao đâu? Con cái chạy loạn khắp nơi rồi, anh ôm vợ anh không được sao?"

Đoàn Đoàn Viên Viên lúc này cũng chạy tới.

Cười ngọt ngào với Giang Châu.

"Ba ba, mặt xấu hổ, mặt xấu hổ"

Đoàn Đoàn đưa ngón trỏ ra vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Viên Viên thì che miệng cười đến mức con mắt đều híp lại thành vầng trăng khuyết.

"Sắp có tiểu đệ rồi!"

Tiểu bảo bối vui vẻ nói.

"Bà nội nói, ba mẹ cầm tay nhau là sắp sinh một đứa em trai!"

Liễu Mộng Ly nóng hết mặt.

Cô lập tức thoát khỏi tay Giang Chu, bước nhanh tới, vội vàng nắm lấy tay Đoàn Đoàn Viên Viên đi về phía bàn ăn.

"Không nói linh tinh nữa!"

Liễu Mộng Ly nhỏ giọng nói: "Mẹ đưa con đi ăn tối!"

Giang Châu bất đắc dĩ đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối.

Ai nha.

Vợ mình, mặt mũi vẫn mỏng như vậy!

Cơ mà…

Dù sao con người của thời đại này vẫn còn có những hạn chế về mặt tư tưởng.

Cô ấy có thể chấp nhận hắn rồi chủ động một chút, đối với Giang Châu như vậy là đủ rồi.

Hắn cực kỳ thoải mái.

Vừa mới "tập thể dục xong", bụng rỗng tuếch, Giang Châu lập tức cảm thấy đói vô cùng.

…………

Sau bữa tối.

Cả nhóm vội vàng lấy quần trong nhà kho ra.

Bên Quảng Châu đang gấp rút muốn lấy hàng, Giang Châu cũng nghiêm túc nhờ mọi người giúp đỡ, lấy 600 cái quần đi Quảng Châu.

Hai anh em Tề Lỗ Sinh cùng Tề Lỗ Danh cùng với Hầu tử sẽ đi bằng tàu hỏa vào tối nay, Giang Châu muốn tiết kiệm thời gian để ba người ngủ bù.

Diêu Quyên dọn dẹp bàn và bát đũa, còn Liễu Mộng Ly đang ru Đoàn Đoàn Viên Viên ngủ.

Giang Thấm Mai chủ động nhận nhiệm vụ dỡ quần.

Dù sao đi nữa, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới chuyến tàu đêm, thế nên là cũng không vộii.

Tưởng Chu muốn cùng Vu Tự Thanh đến cửa hàng bách hóa nhìn xem một chút, Vu Tự Thanh nghe vậy liền lập tức đáp ứng.

Ở trong một kho chứa hàng.

Giang Thấm Mai đang lôi một bó quần ống loe lớn ra, cởi dây gai dầu, xếp chồng lên nhau từng cái một.

Trong một nhà kho lớn như vậy mà ánh sáng lại không tốt lắm, vừa ngột ngạt vừa nóng bức.

Cô căn bản không chú ý đến việc có một tấm vải màu xanh đen cô tiện tay để sang bên cạnh bị trộn lẫn vào trong đống hàng.

Mỗi một bó 100 cái quần.

Buộc bằng dây thừng..

Cái tấm vải kia vừa mỏng vừa nhỏ, căn bản là không nhận ra được.

Sáu trăm chiếc quần ống loe được xếp ngay ngắn, đếm xong thì chất thành sáu đống, nhét vào túi nylon.

Lúc này Giang Thấm Mai nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà kho và khóa cửa lại.

~~~

Bên này.

Giang Châu cùng Vu Tự Thanh đã đến cửa hàng bách hóa.

So với cảnh cháy hàng cách đây hơn nửa tháng, thì các cửa hàng bách hóa bây giờ lại hết sức yên tĩnh.

Cửa hàng tốt nhất ở tầng một, mỗi bên một cửa hàng.

Xưởng may Thanh Thanh dường như đã cam chịu, giá đã quay trở lại 10 tệ một cái quần.

Ở phía đối diện, xưởng may thứ 3 vẫn đang khổ cực kiên trì.

Không phải là Trần Đông Nhĩ không nghĩ đến việc kéo giá lại.

Nhưng mà….

Khẩu vị của quần chúng vẫn rất là tinh tường.

Cho ăn kẹo suốt, giờ đột nhiên lại cho ăn cứt.

Ai sẽ đồng ý?

Sau một hồi náo loạn, cuối cùng giá của chiếc quần ống loe này đã ổn định ở mức 7 tệ một cái.

Nhà máy thứ ba của Trần Đông Nhĩ đang thua lỗ đến nát be nát bét.

…………