"Là, là, là… cha cháu! Là cha đánh Tiểu Phi với anh!"
Đại Phi vội vàng lau đi nước mắt.
Trong phòng.
Giang Thấm Mai vốn đang nấu ăn.
Khi nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Phi, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy mẹ mình, Đại Phi cuối cùng cũng bật khóc.
Sau đó nói lại câu chuyện một lần nữa.
Hóa ra bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, thời đại này tụi trẻ ít bị quản chặt, chơi bời lêu lổng khắp nơi.
Trước đây hai đứa trẻ cũng có nhiều bạn chơi ở Cục Đường sắt nên buổi sáng Đại Phi đưa Tiểu Phi đến đó chơi.
Thật bất ngờ, hai đứa lại gặp Trịnh Minh Quý.
Trịnh Minh Quý vốn đã lâu không gặp hai đứa con trai này, muốn đến gần bọn chúng, nhưng phản ứng của hai đứa nhỏ lại căn bản không như ý nguyện của y.
Y thấy vậy cực kỳ giận dữ.
Nghĩ đến chuyện Giang Thấm Mai nói về việc đổi hộ khẩu cho hai đứa trẻ, y bỗng phát hỏa.
Nên nhặt một que tre lên đánh hai đứa!
Giang Minh nghe xong lửa giận dâng trào, anh định lập tức lao ra.
Kết quả, khi vừa bước tới cửa, anh đã đụng phải Giang Châu đang quay lại.
Giang Châu giật mình.
Gần như là một phản xạ có điều kiện, hắn tóm lấy Giang Minh đang lao ra.
"Anh cả, sao vậy?"
Giang Châu quay đầu nhìn vào trong sân: "Ai lại chọc vào thùng thuốc nổ của anh cả rồi?"
Giang Thấm Mai vội vội vàng vàng chạy ra.
Trông thấy Giang Châu kéo Giang Minh lại, cô mới thở phào một hơi.
Rồi lại kể lại câu chuyện..
"Anh cả à, đừng đi, đối với loại người này không đáng..."
Giang Thấm Mai đỏ mắt, trầm giọng nói: "Đều là lỗi của em, tìm phải dạng người này, để cho Đại Phi và Tiểu Phi phải chịu khổ với. Anh và Tiểu Châu đừng để em liên lụy đến nữa......"
Giang Châu cũng sa sầm mặt lại.
Không nghĩ tới vừa về đến thì gặp phải chuyện này.
Hắn vốn tưởng rằng nếu hắn đưa chị hai ra ngoài rồi cắt đứt quan hệ với Trịnh Minh Quý, anh sẽ có thể thoát ra khỏi biển khổ.
Nhưng giờ xem ra, tên kia hiển nhiên không biết tốt xấu.
Giang Châu vươn tay vỗ nhẹ vai Giang Minh.
"Anh à, để em lo việc này."
Hắn nheo mắt nói: "Để em tìm người."
Giang Minh nghiến răng, trên trán nổi lên gân xanh.
"Tên súc sinh này đánh chết cũng không quá! Con mẹ nó!"
Giang Châu gật đầu.
Sau đó lại bảo mọi người trở lại sân.
Hắn lần này trở về, mua được không ít mới lạ đồ chơi từ Quảng Châu, đương nhiên cũng có phần cho Đại Phi Tiểu Phi.
Đoàn Đoàn Viên Viên vốn là đang cùng Giang Hạo Minhchơi đùa, nhưng vừa nghe thấy bên ngoài có giọng nói của Giang Châu, hai đứa nhỏ liền vội vàng chạy ra ngoài!
"Ba ba ơi! Ba ba về rồi!"
"Viên Viên nhớ ba ba!"
Ba cha con đã không thấy nhau trong một tuần.
Vóc dáng của hai tiểu bảo bối đã cao lên không ít.
Hai mắt Giang Chu nóng rực, hắn chỉ cảm thấy dường như đã rất lâu không gặp hai tiểu bảo bối của mình, lập tức chạy tới, đem hai đứa nhỏ ôm vào trong lòng, hung hăng hôn.
"Có nhớ bố không?"
"Nhớ nhớ "
"Viên Viên nhớ ba ba rất nhiều"
Tiểu bảo bối nói rồi vươn hai tay ra, hai tay khua thành một cái vòng tròn lớn.
Đôi mắt sáng lấp lánh, nói: "Nhớ nhiều thế này này!"
Trái tim Giang Châu ngay lập tức tan chảy.
Hắn lập tức lấy ra những đồ dùng mà mình đã mua.
Máy cassette, con quay, kẹp tóc nhỏ, và những món ăn vặt.
"Hạo Minh, cháu chia đống đồ chơi này ra cho mỗi người một ít nhé."
Giang Châu cười nói.
Hạo Minh gật đầu, dắt Đoàn Đoàn Viên Viên cùng Đại Phi cùng Tiểu Phi đi chơi đồ chơi.
Giang Châu đứng lên, liếc nhìn mọi người rồi hỏi: "Mộng Ly đâu?"
Mọi người đều ở đó.
Duy chỉ có Liễu Mộng Ly là không thấy đâu.
Trái tim hắn chợt thấy trống rỗng, thảo nào hắn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Chị dâu Diêu Quyên cười nói: "Nhìn Tiểu Châu của chúng ta này, mới có mấy ngày, vừa về đến nhà đã tìm vợ rồi sao?"
Cả đám cười ồ lên.
Giang Thấm Mai có chút áy náy nhìn Giang Châu nói: "Em trai, thực xin lỗi, hai ngày nay vì chị mà em dâu thức khuya nên mắt có vấn đề. Em ấy vừa đi đến phòng khám rồi, đoán chừng lát nữa mới về được…"
Mắt xảy ra vấn đề?
Trái tim Giang Châu thắt lại, trong vô thức muốn đi tìm cô.
Nhưng mà Giang Minh cùng Hầu tử và những người khác đều đang đợi. Vu Tự Thanh cũng từ cửa hàng bách hóa trở về, nhìn thấy Giang Châu, hai mắt sáng lên, lập bập chạy về phía hắn.
"Cháu trai lớn! Cháu đã về rồi!"
Vu Tự Thanh hưng phấn nói: "Thế nào? Tìm được nguồn tiêu thụ chưa?"
Nói xong ông mới nhìn thấy hai anh em Tề Lỗ Sinh Tề Lỗ Danh đang im lặng đứng ở một bên.
"Hai người này là ai vậy?"
Trong lòng Giang Châu khẽ thở dài.
Xe ra bây giờ.
Việc đi tìm vợ hiển nhiên là không thực thế, tất cả mọi người đều không kìm lòng được, đang phấn khích chờ mình!
Hắn quay đầu lại, cười lớn với Diêu Quyên: "Chị dâu, bữa trưa làm một bữa ngon nhé!"
"Được chứ!"
Diêu Quyên đáp lại.
Giang Thấm Mai lập tức tìm tạp dề, cười theo: "Chị dâu! Em cũng giúp!"
Mà Giang Châu vừa hô lên câu này.
Ngay lập tức giúp trái tim của mọi người trở lại lồng ngực.
Mặt Giang Minh đỏ bừng, anh duỗi tay ra vỗ mạnh vào vai Giang Châu.
"Tiểu tử, không hổ là hạt giống của nhà họ Giang chúng ta!"
Giang Châu nở nụ cười bắt đắc dĩ.
Anh cả của hắn.
Khen người thôi mà cũng mạnh tay như thế.
Giống hệt như bố!
Cả nhóm ngay lập tức đi vào xưởng may Thanh Thanh, rồi nhanh chân vào nhà kho để họp.
…………
"Trong mắt cô hỏa vượng quá, không được thức khuya nữa. Gần đây cô có lo lắng gì không? Giữ tâm lý bình ổn..."
Trong một phòng khám nhỏ.
Vị bác sĩ Đông y đang đẩy gọng kính lên, dùng bút máy viết đơn thuốc rồi đưa cho Liễu Mộng Ly.
Lúc này Liễu Mộng Ly mới bình tĩnh lại được, cô cầm lấy đơn thuốc và nói lời cảm ơn.
Sau khi lấy thuốc và trả tiền, cô ấy quay trở lại với một túi thuốc bắc lớn.
Nắng hơi chói, ngõ hơi dài, hai bên đường đều là sỏi, rác.
Cô duỗi tay che nắng, trong đầu không khỏi nghĩ đến Giang Châu.
Đã sáu ngày rưỡi.
Anh ấy……
Vẫn chưa quay lại.
Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Như thể trái tim bỗng trở nên trống rỗng.
Chính Liễu Mộng Ly cũng cảm thấy lạ lẫm.
Trước đây, lúc mà Giang Châu lang thang không về nhà, cô ước rằng ngày nào anh ta cũng đừng trở về.
Liễu Mộng Ly nghĩ rằng, lần ra ngoài này của Giang Châu, cô có thể vẫn giống như trước kia, có thể sống tốt với Đoàn Đoàn Viên Viên.
Nhưng mà……
Cô phát hiện ra, mình đã sai.
Khi mở mắt ra mỗi ngày, lại thấy không có gì xung quanh.
Lúc hắn ngủ chung với cô, cái tay sẽ không thành thật, rất thích vòng tay qua ôm eo cô, rồi thừa dịp cô ngủ say dịch đầu của cô gối lên cánh tay hắn.
Sau đó len lén hôn cô.
Thậm chí ngay cả khi nói mớ lúc ngủ sau, hắn cũng đã từng gọi tên cô rất nhiều lần.
Mấy hôm nay, mỗi khi tỉnh mộng, thấy con mình đã ngủ say.
Cô đều mở mắt ra và nhìn lên trần nhà, lúc ấy cảm giác mất mát khổng lồ sẽ nhấn chìm cô từng chút một.
Khiến cho cô ấy không thể cưỡng lại việc tìm kiếm một cái gì đó để làm.
Giữa những suy nghĩ hỗn loạn, cô thấy mình đã bước đến cổng.
Liễu Mộng Ly nhớ tới Đoàn Đoàn Viên Viên, trên mặt lại lộ ra ý cười.
Cô giấu một bao thuốc lớn ra sau lưng, rồi bước vào.
"Đoàn Đoàn Viên Viên?"
Liễu Mộng Ly hô lên một tiếng.
Sân vắng tanh.
Diêu Quyên đang nấu ăn, nghe tiếng thì cười nói với cô: "Bọn nhỏ chạy vào trong xưởng chơi rồi! Hạo Minh đi cùng, nói là nhảy đi nhảy lò cò, không cần lo lắng!!"
Liễu Mộng Ly nghe vậy thì gật gật đầu.
Cô đi vào với một đống thuốc.
Giang Thấm Mai cũng cười cười nhìn cô.
Liễu Mộng Ly cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.
Cô không nghĩ nhiều nữa mà bước vào phòng, chuẩn bị lấy thuốc để uống.