Vài ngày sau.
Khi tất cả đã đi vào ổn định.
Giang Châu mới mang theo Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối, đi đến Phí Thành.
…………
Phí Thành giờ tuy đã là thành phố của thủ đô, nhưng vào những năm 1980 về cơ bản nó chỉ toàn là những con hẻm rộng ngõ hẹp cùng với những ngôi nhà một tầng.
Náo nhiệt nhất cũng chỉ ở những khu chung cư bên cạnh xí nghiệp quốc doanh với hai bên đường của cửa hàng bách hóa.
Giang Châu đến đây để tìm cơ hội kinh doanh mới.
Nói đúng ra là để xác định phán đoán trong lòng của mình.
Ở thời đại này việc kiếm ăn nhỏ lẻ khá là dễ dàng
Nhưng mà...
Muốn phát triển lớn mạnh, chẳng hạn như thành lập nhà máy chế biến chẳng hạn, nếu mà không có mối quan hệ liên kết với xí nghiệp nhà nước có tên tuổi, thì chỉ đơn giản là thành lập nhà máy xong là vào tù.
Ít nhất thì dựa theo khả năng hiện tại của Giang Châu.
Thì cũng không có cách nào để thành lập một xưởng may hay một cái gì đó tương tự.
Nhưng mà…
Hắn có thể chọn cách làm một cái xưởng may nhỏ, tự mình thiết kế và gia công, cuối cùng giao cho Giang Minh lo liệu.
Suy nghĩ trong đầu đang trào dâng.
Thì vạt áo bị ai đó kéo một cái.
Hắn giật mình.
Vô thức quay đầu lại, thì thấy Đoàn Đoàn chớp chớp mắt nhìn mình, rồi vươn cánh tay nhỏ bé chỉ vào một quầy bán hàng nhỏ trên đường.
Giang Chu nhìn kỹ vào của hàng đó.
Thì ra đó là một quầy hàng bán kẹo bông gòn.
Máy móc trong quầy đang quay không ngừng, phát ra từng tiếng xèo xèo.
Người bán hàng rong lấy một que gỗ khuấy một cái vào trong cái máy, một lúc sau đã thấy một cây kẹo bông đã xuất hiện.
Anh ta thuận tay cắm cây kẹo bông vào cái cột bằng rơm.
Cái kẹo bông kia nhìn vừa bồng bềnh lại vừa ngọt ngào, khiến hai đứa nhỏ chảy nước miếng.
"Đoàn Đoàn muốn ăn kẹo bông."
Đoàn Đoàn nuốt nước bọt nói.
Đứa nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Viên Viên cũng gật gật đầu theo.
Rồi chỉ chỉ vào cái bụng bầu bĩnh vừa ăn no của mình.
"Viên Viên, đói bụng, đói đói quá!
Viên Viên muốn ăn kẹo bông"
Giang Châu bật cười.
Hắn cạ nhẹ lên mũi của hai đứa nhỏ.
"Chờ ở đây, ba ba đi mua."
Giang Chu cười nói.
Hắn bước tới quầy hàng hỏi: "Bao nhiêu tiền một cây kẹo bông vậy?"
"Hai xu! Rất rẻ! Anh muốn bao nhiêu? Món này trẻ con thích ăn nhất đấy!"
Giang Châu quay đầu nhìn về ba người một lớn một nhỏ đứng đằng sau.
"Cho hai..."
Lời nói đến miệng, lại bị hắn nuốt xuống.
"Ba cây đi."
Hắn cười nói.
Người bán hàng rong lập tức rút ba cây kẹo bông đưa cho Giang Châu.
Giang Châu trả tiền, cầm lấy ba cây kẹo bông, quay đầu đi về phía đám người Liễu Mộng Ly.
"Đoàn Đoàn Viên Viên, cầm lấy này!"
Hai đứa nhỏ nhón chân lên, vui vẻ nhận lấy cây kẹo bông trên tay Giang Châu, mỗi đứa một cây.
Ăn đến cực kỳ vui vẻ.
"Sao anh lại mua ba cây?"
Liễu Mộng Ly nói: "Mỗi đứa một cây là đủ rồi. Chúng còn nhỏ, cho dù ăn không hết cũng thấy thèm ăn."
Giang Châu vui vẻ nói: "Ai nói là cây kẹo này là cho hai đứa?"
Liễu Mộng Ly nghi hoặc: "Vậy cái đó là..."
"Cầm lấy."
Giang Chu cười cười đưa cây kẹo qua.
Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng Ly, cúi người xuống, xích lại gần bên tai của cô, nói khẽ: "Cô bạn nhỏ của anh, cũng không chỉ có hai người."
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Anh… ý anh ấy là gì?
Bản thân mình... bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Đã thế lại còn cô bạn nhỏ?
~~~
Sau khi ăn kẹo bông xong, Giang Châu lại dẫn Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối đi dạo quanh cửa hàng bách hóa.
Sau khi mua một số đồ dùng và sách vở, Giang Chu đưa ba người đi thẳng đến nhà khách.
"Em cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đợi anh ở đây, anh ra ngoài đi dạo một chút."
Giang Châu cười nói.
Liễu Mộng Ly biết lần này hắn đến đây là có việc phải làm, thế nên lập tức gật gật đầu.
Thấy Giang Châu bước ra khỏi cửa, cô không kìm lòng được mà hô nhỏ: "Giang Châu!"
Giang Châu quay lại nhìn cô, mỉm cười: "Sao vậy?"
"Cẩn thận một chút."
Cô mấp máy môi, đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp của cô nhìn hắn: "Em sẽ đợi anh trở lại."
Giang Châu vẫy tay với cô: "Đừng lo lắng."
Nói xong, anh rời khỏi nhà khách.
Đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Thực ra.
Hôm nay sau khi đến Phí Thành, Giang Châu đã lang thang khắp cửa hàng bách hóa.
Trùng sinh trở lại từ 60 năm trước, thế nên trí nhớ cũng tương đối dài.
Hắn phải quan sát nhiều hơn, nhìn nhiều hơn mới có thể kết nối các mảnh vụn trí nhớ lại với nhau.
Giang Châu đi bộ vào cửa hàng bách hóa rồi đi thẳng đến cửa hàng quần áo.
Khi nhìn lên, hắn thấy chiếc váy hoa được treo ở vị trí dễ thấy nhất.
"Anh mua váy sao?"
Nhân viên bán hàng thấy Giang Châu nhìn chằm chằm vào cái váy hoa, lập tức nở nụ cười: "Đây là kiểu váy thời trang nhất! Là loại được yêu thích nhất năm nay! Chất liệu thuần cotton, sờ vào rất thoải mái!"
Giang Châu cười cười, không có tiếp lời.
Cái váy hoa này.
Hắn trông có vẻ quen quen!
Nhưng nó lại không phải là một trong những cái váy mà hắn bán!
Để ý kỹ hơn một chút về các đường may, kiểu dáng, kích thước của chiếc váy hoa này có một chút khác biệt so với bản gốc.
Trong lòng Giang Châu đã hiểu.
Hắn đưa tay ra sờ sờ cái váy, nói: "Chiếc váy hoa này thật là thời trang, không biết lấy từ đâu ra? Chất liệu nhìn không giống thuần cotton! Có đáng tin không?"
Nhân viên bán hàng ngay lập tức bị Giang Chu gạt.
Lập tức cảm thấy bối rối.
"Đây là hàng may mặc từ Xưởng may số 3 Phí Thành của chúng tôi! Nó hoàn toàn là thuần cotton! Anh sờ lại thử xem!"
Xưởng may số 3.
Cái tên vừa nói ra, Giang Châu liền híp mắt lại.
Quả nhiên là thế.
Cần phải biết rằng.
Ở thời đại này, để đưa đồ vào các cửa hàng bách hóa để bán cũng không phải việc dễ dàng.
Các cửa hàng bách hóa thuộc về doanh nghiệp nhà nước, tất nhiên mọi thứ được bán trong đó đều do doanh nghiệp nhà nước sản xuất.
Nếu bạn làm ra một cái váy hoa trong tiệm thợ may nhỏ của mình, rồi bán ra bên ngoài một ít thì cũng chỉ coi là làm ăn nhỏ lẻ, mọi người thấy thì cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt.
Nhưng mà lại dám công khai bày bán ở cửa hàng bách hóa.
Thì khác gì muốn vào tù đâu?!
Còn chiếc váy hoa này nếu đúng là đồ của Giang Châu, sao có thể vào trong cửa hàng bách hóa được?
Hơn nữa nó lại còn biến thành quần áo của xưởng may thứ ba nữa!
Đây chẳng khác gì mấy con chuột lại đường đường chính chính chạy ra ngoài ánh sáng!
Vấn đề nằm ở chỗ, cái váy này lại là của xưởng xưởng may số 3.
Chẳng lẽ doanh nghiệp nhà nước lại đi sao chép kiểu dáng quần áo để bán lẻ.
Lý do chỉ có một.
Xưởng may số 3 của Phí Thành, về bản chất thì không phải là một doanh nghiệp nhà nước.
Ở kiếp trước Giang Châu đã từng giao dịch với xưởng may thứ ba.
Những năm gần đây, một số tâm tư linh hoạt, có tiền có thế đã bắt đầu làm ăn.
Nhưng để tránh cho bị gán cho cái danh đầu cơ tích trữ, thế nên đã bỏ tiền ra tìm mối để móc nối với người có quyền, để treo bảng hiệu doanh nghiệp nhà nước lên trên tên.
Hàng năm đều phải chia lợi nhuận cho thượng tầng.
Chủ của xưởng may thứ ba này là Trần Đông Nhĩ, cũng là người kiệt xuất trong đó.
Với ánh mắt sắc bén cùng với khả năng nắm bắt cơ hội, công việc kinh doanh quần áo làm ăn rất phát đạt.
Vào những năm 1980, khi mọi hộ gia đình vẫn còn chật vật với cái ăn cái mặc thì ông ta đã thành tiểu phú một phương.
Ông ta chính là là mục đích chuyến thăm lần này của Giang Châu.
"Đồng chí? Chiếc váy hoa này? Anh có cần không?"
Giọng của nhân viên bán hàng kéo suy nghĩ của Giang Châu lại.
Hắn mỉm cười gật đầu và nói: "Bao nhiêu tiền một chiếc?"
"17 tệ! Miễn trả giá."
Woa!
Thật là hắc ám mà!
Giang Châu nói: "Vậy thì cho tôi một cái!"
Hắn trả tiền, cầm lấy chiếc váy rồi rời khỏi cửa hàng bách hóa.
…
Buổi tối.
Nhà hàng Phí Thành hôm nay được mấy ông chủ nhỏ bao hết. Bên trong người người nâng ly cạn chén, vô cùng sinh động!