Giang Châu cười cười lặp lại lần nữa.
"Cũng chỉ là ý tưởng mà thôi, không chừng sang năm cũng không thi được, mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài là được rồi.
Vạn nhất thi không đậu, sẽ rất mất mặt.."
Giang Châu cười nói.
Giang Phúc Quốc phục hồi lại tâm trạng.
Ông run rẩy cúi xuống, sờ soạng dưới mặt đất nửa ngày mới cầm được cái tẩu thuốc lên.
Ông rít lấy vài hơi thuốc.
Cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
"Học là tốt, học là tốt!"
Giang Phúc Quốc hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói: "Ngươi có cái lòng này là đủ rồi, con trai của Giang lão tam ta, không khi nào mềm yếu!"
Giang Minh im lặng một chút, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Giang Chu, sau đó vươn tay ra vỗ vỗ vào bờ vai của hắn.
"Chuyện trong nhà cứ giao cho anh là được, em cứ an tâm đọc sách."
Giang Chu cười cười gật đầu.
"Anh, em biết rồi."
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Thấm Mai đã dậy từ sáng sớm.
Cô giúp cả nhà chặt củi, cho lừa ăn.
Thấy Giang Minh cùng Giang Châu đã dậy.
Cô cười cười rồi lau tay vào tạp dề, đi tới, nói: "Đã dậy rồi sao?"
Giang Thấm Mai là đứa con thứ hai của Giang Phúc Quốc.
"Chị hai."
Giang Chu cười hô to một tiếng.
Hắn không nhớ nhiều về người chị thứ hai này, hắn chỉ nhớ rằng chị mình rất nhu thuận, không nói nhiều lắm.
Nhưng dáng người lại cực kỳ đẹp..
Vào lúc đó, chị được rất nhiều thanh niên yêu mến.
Mà bây giờ...
Giang Châu liếc mắt nhìn Giang Thấm Mai.
Sắc mặt vàng như nến, gầy đến mức hai má hóp lại với nhau, thần thái lúc trước đã bị tiêu giảm đi không ít. Giờ chị hai nhìn hắn và Giang Minh, nụ cười cũng có chút xa lạ.
Giang Thấm Mai cũng chào lại.
Cô lại liếc nhìn Giang Minh rồi nói: "Anh cả, hôm nay em phải đi rồi. Em chỉ về nhà nhìn một chút đi, thấy ba mẹ em đều tốt, anh và em trai đều có tiền đồ, vậy là yên tâm rồi."
Giang Minh nhìn chằm chằm vào cô.
"Tiểu Mai, dạo này em sao rồi?"
Giang Mặc Thịnh nghe vậy thì hơi tránh né.
Một lúc sau, cô mới cười đáp lại: "Tốt lắm, A Quý đối với em rất tốt, con em đã đi học, hiện tại nó đang học ở tỉnh. Lần sau em sẽ đưa bọn họ về cho mọi người nhìn một chút!"
Giang Minh không nói gì, sắc mặt có chút âm trầm.
Ba người lại trò chuyện thêm vài câu.
Lúc Giang Thấm Mai ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời một chút.
Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc cũng đã đi ra sân.
Biết Giang Thấm Mai sắp rời đi, Tề Ái Phân lại bật khóc.
Giang Phúc Quốc không nói lời nào, chỉ hút thuốc hơi thô bạo hơn mọi lần.
"Ba, mẹ, con về đây!"
Giang Thấm Mai bật khóc, nghẹn ngào nói: "Cha mẹ chiếu cố tốt đến bản thân, con không sao, con rất tốt! Mẹ đừng lo lắng!"
Cô vừa cười vừa nhìn về phía hai anh em Giang Châu Giang Minh.
"Em đã mua chút thức ăn để ở trong nhà, cũng không biết quần áo của Đoàn Đoàn Viên Viên với Hạo Minh lớn cỡ nào, thế nên em đã mua vải về. Hai người về xem một chút, may quần áo mới cho bọn nhỏ."
Giang Châu gật đầu rồi nói.
"Chị hai, để em tiễn chị."
Hắn nói rồi quay lại dặn mọi người: "Ba, mẹ, anh cả, con sẽ tiễn chị hai đến cổng thôn, mọi người không phải lo lắng."
Giang Thấm Mai lau nước mắt.
Rồi đeo cái túi chéo vai lên, cùng Giang Châu một trước một sau bước ra khỏi nhà.
Cả hai không nói chuyện suốt chặng đường.
Lúc đi đến cổng làng.
Tâm trạng của Giang Thấm Mai cũng dịu đi rất nhiều.
Nàng nhìn Giang Châu cười cười, nhẹ nhàng nói: "Tiểu đệ, chị mừng nhất là thấy em có tiền đồ, biết cải tà quy chính.
Đừng để ba mẹ phải lo lắng thêm nữa."
Giang Thấm Mai nói rồi vươn tay ra, vỗ nhẹ lên vai Giang Châu.
Đứa em nhỏ này của cô
Khi còn nhỏ không thân với cô lắm.
Sau này hắn lại suốt ngày lang thang đến mức cả làng đều biết.
Anh cả lại không thích nói chuyện, tuy rằng từ nhỏ cô chưa bao giờ bị bắt nạt, nhưng đối với hai anh em cũng không thân mật lắm.
Nhưng lần trở lại này…
Cỗ thấy hai người họ đã thay đổi rất nhiều so với những gì mình nhớ, trầm ổn hơn không ít.
Bây giờ…
Cô bỗng nhiên lại không muốn dời đi.
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm.
Đôi mắt của Giang Thấm Mai đỏ lên, cô lặng lẽ quay đầu đi, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
"Em nhanh về đi, chị về một mình được rồi…"
Cô nghẹn ngào nói.
Nhưng mà chưa kịp nói xong, cô đã thấy Giang Châu đang mỉm cười nhìn cô.
"Chị hai."
Hắn ngắt lời Giang Thấm Mai.
"Chị nói bây giờ chị đang ở Phí Thành đúng không?"
Giang Châu hỏi.
Giang Thấm Mai sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Ừ, bên cạnh ga đường sắt ở Phí Thành, anh rể em đang làm việc ở đó. Mọi người thuê một căn nhà nhỏ ở đó, có chuyện gì vậy?"
Giang Châu lắc đầu.
"Không có chuyện gì, em chỉ định qua một khoảng thời gian ngắn nữa thì đến đó thăm mọi người thôi."
Khuôn mặt của Giang Thấm Mai cứng lại trong phút chốc.
Chỉ là rất nhanh cô đã nở nụ cười:
"Nên đến! Mang theo cả bố mẹ đến! Chị hai sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người!"
Cô nói: "Phí Thành rất thú vị! Chỗ nào cũng có cửa hàng, chị hai sẽ dẫn mọi người đi mua quần áo mới!"
Giang Châu thấy có chút ấm lòng.
Hắn gật đầu.
Suy nghĩ một hồi, hắn lại nhìn chằm chằm vào Giang Thấm Mai nói: "Chị hai, nếu thời gian qua không tốt lắm thì trở về đi. Nếu chị bị bắt nạt, thì cứ tìm đến em với anh cả. Gia đình giờ đã kiếm được tiền, nền tảng cũng đủ rồi, đừng nói là một người, cho dù chị có đẻ thêm mười tám đứa nữa, gia đình cũng có thể nuôi nổi!"
Vốn mắt Giang Thấm Mai vẫn còn ửng đỏ.
Giờ lại câu nói này của Giang Châu chọc cho cười quên cả khóc.
"Em có tấm lòng này, với chị hai thế là đủ rồi."
Cô mấy máy môi, tạm biệt Giang Châu với đôi mắt đỏ hoe:, "Mau về đi, chị cũng phải trở về rồi, nếu mà chậm trễ, chị sẽ không kịp ăn bữa trưa đâu."
Giang Châu gật đầu, đưa tay chỉnh lại túi đeo vai giúp cô.
"Vậy thì em về đây."
Hắn nói tiếp: "Chị đi đường nhớ cẩn thận".
Hai người từ biệt nhau.
Giang Thấm Mai quay người rời đi, lúc này nước mắt mới rơi xuống.
Trở về.
Nói nghe thì dễ lắm.
Cưới gà theo gà, cưới chó theo chó. Nói cho cùng thì lúc trước đó cũng là lựa chọn của bản thân.
Bây giờ đứa trẻ cũng đã được sinh ra.
Chẳng lẽ lại để cho nó không có cha?
Giờ cô về nhà thấy bố mẹ cùng hai anh em đang sống rất tốt.
Cũng an tâm phần nào.
Ở thời đại này.
Một điều nhịn là chín điều lành.
Nếu mà không nhịn được..
Thì cũng đừng kéo gia đình xuống.
~~~
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lần trước Giang Châu có đề cập đến việc xây thêm nhà.
Giờ chỉ qua hai ngày nữa là đến ngày xây nhà rồi.
Giang Phúc Quốc đã đi nhờ thêm người, tất cả dân làng đều đến giúp đỡ.
Tiền lương 2 tệ một ngày, bao ăn.
Ở thời đại này, gia đình nào cũng có sân rộng.
Giang Phúc Quốc ban đầu dự định xây một ngôi nhà cấp bốn gạch đỏ mái gỗ là được rồi.
Ở thôn Lý Thất, loại nhà này cũng là nhất đẳng rồi
Nhưng mà Giang Châu lại không đồng ý.
Khi trùng sinh trở lại, hắn hiểu rõ hơn ai hết, ở trong thôn, nhà là bộ mặt.
Ngôi nhà càng hoành tráng, xa hoa thì càng có nhiều mặt mũi.
Hắn lấy một tờ giấy, vẽ một bản phác thảo, đại khái chỉ ra một số hạng mục công việc cần chú ý.
Thậm chí có cả thiết kế một nhà vệ sinh.
Tìm người có chuyên môn để mua máy bơm từ huyện Khánh An để bơm nước từ giếng ngoài sân vào trong.
Vì nhà mới xây trên nền nhà cũ.
Vậy nên phải đập hết đi làm lại.
Tất cả các mọi người trong nhà tạm thời chuyển đến ngôi nhà mà Giang Minh đã xây trước đó.
Trong khoảng thời gian này, Giang Phúc Quốc đã lên huyện để tháo lớp bó bột bằng thạch cao..
Dù không làm được việc nặng nhưng ít nhất ông cũng có thể đi lại được.
Ông cao hứng đến mức đi cả chục vòng trong sân, vừa đi vừa cao hứng hút Hồng Tháp Sơn, chỉ hận là ngày mai không thể xuống ruộng làm việc.