Dung Vũ như một tên lắm mồm vậy, cứ nói không ngừng, nhưng Dung Tử Hiên chả nghe lọt tai, mà cắt ngang Dung Vũ, đồng thời hành lễ với đám người: “Hiên tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến lục Hoàng tử, thất Hoàng tử điện hạ!”
Ôn Hương đương nhiên cũng hành lễ theo, nhưng nàng không có nói chuyện.
“Lục Hoàng tử điện hạ, đây là nhị tiểu thư của phủ Hoa Vương gia!”
Ngữ khí của Dung Tử Hiên dõng dạc có hồn, ý là, đây không phải là nữ tử mà ngươi có thể tuỳ ý khinh bạc, nói chuyện vẫn phải cẩn thận một chút.
“Hoá ra là Ôn nhị tiểu thư, thất lễ rồi!”
Dung Mạnh không có nói gì, lúc này đột nhiên vô cùng lịch sự mà nói với Ôn Hương, hơn nữa ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Ôn Hương qua, bên trong đôi con ngươi toàn là sự kinh diễm, chỉ là không có trắng trợn như của lục Hoàng tử Dung Vũ mà thôi.
Nhưng, Ôn Hương vốn không quan tâm ánh mắt của lục Hoàng tử, bởi vì lục Hoàng tử chẳng qua chỉ là một Hoàng tử phong lưu, thấy mỹ nhân thì hắn chỉ có tiến lên trước nói chuyện thôi.
Nhưng Dung Mạnh thì không như vậy, trong ánh mắt hắn mang theo một tia nghiền ngẫm, ý tứ bên trong đó không cần nói cũng biết.
Bộ dạng này của Dung Mạnh không khỏi khiến đáy lòng Ôn Hương sinh ra cảnh giác.
Dung Mạnh, chính là tân đế mà kiếp trước đã nhốt nàng trong thuỷ ngục, chính là tên đầu sỏ đã tin lời của Ôn Nhan mà giết chóc thu hồi gia sản Phủ Hoa Vương của nàng, Ôn Hương kiếp trước hy vọng gặp hắn ta bao nhiêu thì bây giờ lại càng hy vọng không gặp lại hắn bấy nhiêu.
Kiếp trước, ở lễ trưởng thành của nàng, lúc đó Dung Mạnh vẫn còn là Thái tử, vừa nhìn liền thích Ôn Hương, lúc đó, ánh mắt hắn cũng như vậy, bên trong sự lạnh lùng mang theo một tia phức tạp, còn có vài phần dục vọng chiếm hữu không rõ ràng.
Sau nàHaizz Hương ngoài sáng ngoài tối gì cũng đã từ chối hắn, đại khái cũng vì vậy nên mới có chuyện sau này, nhưng bên trong ký ức của nàng, Dung Mạnh tuyệt đối không phải là người vì tình yêu mà làm ra chuyện gì đó, hẳn là, bọn họ cũng là kẻ có bí mật gì đó lớn hơn.
Còn về bí mật đó mà gì thì Ôn Hương không biết, nhưng nếu sau đó đã giết Ôn Lạc, Lý Hoàng hậu lại cấu kết với Trang chủ Lý gia trang, thì ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.Bây giờ thiên hạ bốn phần, Thiên Cẩm Hoàng Triều lại không an phận, mục đích chẳng qua chỉ là muốn nuốt luôn Thiên Vinh Hoàng Triều, mà Thiên Vinh Hoàng Triều bây giờ cũng là thù trong giặc ngoài, chính sách nội bộ mục nát, nếu như không phải trấn quốc đại tướng quân Ôn Lạc quanh năm trấn thủ ở biên quan, khiến cho những nước khác không dám lỗ mãng thì cũng không biết Thiên Cẩm Hoàng Triều đã làm ra chuyện gì rồi!
“Thái tử điện hạ khách sáo rồi, Ôn Hương không dám nhận!”
Thái tử Dung Mạnh nhìn nàng, không biết tại sao lại cảm thấy vui, trên khuôn mặt luôn băng lãnh vậy mà lại lộ ra vài phần ý cười, khiến cho lục Hoàng tử ở bên cạnh kinh ngạc.
Hồi nãy bọn họ đi vào, Thái tử điện hạ không nói gì, thất đệ cũng chỉ bày ra khuôn mặt lãnh đạm cực kỳ, bây giờ mới vừa gặp vị nhị tiểu thư phủ Hoa Vương này thôi mà sắc mặt Thái tử đã tốt hơn không ít rồi.
Quả nhiên vẫn là mỹ nhân có mặt mũi lớn.
Nhưng mấy lời này hắn không có dám nói ra, bởi vì nhị tiểu thư Phủ Hoa Vương này, tuyệt đối không phải là người có thể tuỳ ý trêu chọc được, càng huống hồ, sự cảnh cáo của Dung Tử Hiên, hắn cũng không thể không nghe.
“Ôn Hương biểu muội không cần phải như vậy, mẫu hậu của ta và mẫu thân của Ôn Hương biểu muội là tỷ muội ruột, theo lý mà nói, thì muội chính là biểu muội ruột của ta!”
Ngữ khí của Thái tử ôn hoà, sợ mạo phạm mỹ nhân, nhưng tính cách của hắn luôn là tính cách băng lãnh, cho dù có bày ra bộ dạng ôn hoà lịch sự thì cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy là giống như bộ dạng công tử khiêm tốn của Dung Tử Hiên.
Nhưng lời này khiến cho lục Hoàng tử Dung Vũ ở bên cạnh suýt nữa đã cười phụt ra.
Thái tử vậy mà lại bắt quàng làm họ với người ta, ở cả Tứ Thành này, có mấy nhà là không có quan hệ chứ?
Không lẽ người có chút quan hệ với Hoàng tộc thì bọn họ đều phải xưng biểu ca biểu muội hết sao, vậy há không phải là sẽ loạn lên ư, dù sao thì Hoàng quyền cũng nằm trên mà.
Nhưng lúc này Thái tử khi không lại chạy tới trước mặt Ôn Hương giả vờ giả vịt ra vẻ, cũng khiến Dung Vũ vô cùng kinh ngạc.
“Thái tử điện hạ nói đùa rồi!”
Ôn Hương cười cười.
Biểu cảm xa cách này của nàng khiến sắc mặt Thái tử đen lại, biểu cảm trên mặt đương nhiên là không vui, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc.
Nhưng Ôn Hương và Dung Tử Hiên đương nhiên không có bỏ qua sự biến hoá cảm xúc trong phút chốc này, đám người đứng ở đó với tâm tư của riêng mình.
“Biểu muội và Dung Thế tử cũng tới chỗ này ăn cơm sao?”
Dung Tử Hiên gật đầu, vốn không có để Ôn Hương tiếp tục nói: “Hồi Thái tử điện hạ, chính là như vậy!”
Bộ dạng ngươi đang hỏi ta có đúng không của Dung Tử Hiên khiến Thái tử nghẹn họng, trong lòng nghĩ tên Dung thế tử này có quan hệ gì với Ôn Hương, nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra.
Nhưng, nhìn hai người ở cùng nhau, hắn vô cùng ngứa mắt.
“Nếu đã như vậy, thì chi bằng cùng ta và lục đệ thất đệ ăn chung đi, ta cũng tới đây ăn cơm, hẹn nhau không bằng tình cờ gặp, không biết Ôn Hương biểu muội cảm thấy thế nào?”
Trên mặt Thái tử tràn ngập sự mong đợi, ánh mắt hắn lại nhìn tới một cách nhiệt liệt, cứ mãi nhìn Ôn Hương, hy vọng Ôn Hương có thể đồng ý.
“Không cần đâu!”
Phản ứng của Ôn Hương cực lớn.
Đùa à, còn tiếp xúc với Thái tử nữa, nàng có điên không?
Thái tử chưa từng bị từ chối như vậy, sắc mặt lập tức đen lại.
Dung Tử Hiên cũng nhìn Ôn Hương một cái với vẻ hàm ý sâu xa, như không ngờ Ôn Hương lại từ chối triệt để như vậy, không chút nể tình nào.
“Thái tử điện hạ, hôm nay Hiên và nhị tiểu thư đã hẹn rồi, hay là hôm khác rồi mời Thái tử điện hạ và Lục hoàng tử điện hạ với thất Hoàng tử điện hạ?” Dung Tử Hiên vội vàng nói với vẻ không hèn mọn cũng không kiêu ngạo.
Lời của hắn tuy ôn hoà, nhưng dõng dạc có lực, không cho người ta từ chối.
Thái tử điện hạ tuy trong lòng không cam, nhưng nhìn vẻ mặt từ chối của Ôn Hương, còn có bộ dạng ngươi không thể ép bọn ta của Dung Tử Hiên, Thái tử chỉ cảm thấy trong lòng bức bối, cuối cùng chỉ xị mặt không nói câu nào.
Bầu không khí càng lúc càng tệ, một người là Thái tử điện hạ, một người là Dung Thế tử, một người là tiểu thư phủ Hoa Vương, đứng ở giữa Quỳnh Ngọc Lâu, không nói câu nào, nhưng thần sắc trên mặt đều cực kỳ ngưng trọng.
“Ha ha ha…..”
Dung Vũ không muốn chuyện trở nên lớn, dù sao hai vị này đều có thân phận tôn quý ở Thiên Vinh Hoàng Triều hiện tại.
“Nếu Ôn nhị cô nương đã có hẹn với Dung Thế tử thì chắc là có chuyện gì đó phải nói, chi bằng chúng ta đổi ngày khác đi!”
Ngữ khí của Dung Vũ vô cùng ba phải, bộ dạng đùa cợt.
“Vậy Hiên và nhị cô nương đi trước một bước đây!” Dung Tử Hiên không có quan tâm đến sắc mặt khó coi của Thái tử, mà tự mình rời đi, Ôn Hương đương nhiên cũng vội đi theo.
Bóng lưng của hai người càng lúc càng xa, mãi đến khi biến mất ở trên lầu, sắc mặt của Thái tử đã không còn bất kỳ ý cười nào nữa, mà còn mang theo vài ý vị muốn giết người.