Tứ Thành có thịnh, Quỳnh Ngọc có lâu, cái đang nói tới chính là đệ nhất đại tửu lầu của Thiên Vinh Hoàng Triều, Quỳnh Ngọc Lâu.
Người đến mấy nơi này, đương nhiên không phú thì cũng là quý, ai cũng không dễ chọc.
Đương nhiên cũng có những tầng lầu phổ thông, bên trong đó chủ yếu là cung cấp đồ ăn, các loại đồ ăn bình thường nhưng ngon miệng, đều được cung cấp ở đây, mấy bá tánh bình thường, thỉnh thoảng có tiền cũng sẽ tới đây ăn một lần.
Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao Quỳnh Ngọc Lâu lại náo nhiệt như vậy, dù sao người ta cũng chưa từng chê bai người khác, người nghèo cũng được, người giàu cũng được, bọn họ đều đối đãi như nhau.
Như vậy, Quỳnh Ngọc Lâu ở Tứ Thành, thậm chí là cả Thiên Vinh Hoàng Triều đều có danh tiếng phi phàm, trước đây, Ôn Hương cũng thích ăn đồ ăn ở đây, nhưng vì danh tiếng của mình, nên chưa từng ra ngoài xem thử Quỳnh Ngọc Lâu đại danh đỉnh đỉnh này.
Hoá ra, Quỳnh Ngọc Lâu nổi tiếng lại ồn ào náo nhiệt như vậy, những loại người khác nhau, đi qua đi lại, vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng chính vì như vậy, nên mới có một chút khói lửa nhân gian.
“Hồi nãy Hiên còn đang nghĩ, chả nhẽ nhị tiểu thư đã quên cuộc hẹn với Hiên hôm nay, hay là nói, nhị tiểu thư lại gặp chuyện gì đó không thể ra ngoài được?”
Chính vào lúc Ôn Hương đang cảm thán thì đột nhiên bên tai vang lên thanh âm ôn hoà mà lại khiến người ta động lòng của Dung Tử Hiên, trái tim nàng nhất thời như bị thứ gì đó chọt vào vậy.
“Bái kiến Thế tử!”
Nàng vội vàng hành lễ vô cùng khách sáo, dùng để che giấu sự mất tự nhiên của mình khi nãy!
“Nhị tiểu thư không cần đa lễ như vậy, nếu như nàng đối với ta đa lễ như vậy, thì Hiên há không phải cũng phải hành lễ với nhị tiểu thư nàng sao?”
Ôn Hương sững sờ, sau đó cười lên.“Thế tử khách sáo rồi!”
Dung Tử Hiên cũng cười lên, nhìn chăm chăm vào Ôn Hương, nghiêm túc mà nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay, nếu nàng và ta đã hẹn ăn cơm như vậy thì không nên nói cái gì khác nữa, chi bằng chúng ta lên trên, vừa ăn vừa nói?”
“Cũng được!”
Ôn Hương gật gật đầu, trên đường phố lớn này, còn là ở cửa Quỳnh Ngọc Lâu nữa, hai người hẳn là trước đây cũng đã gặp qua không ít người rồi, nếu bị người khác nhìn thấy, lại bị người có ý đồ đem ra nói bậy thì sau này hẳn sẽ có rất nhiều rắc rối.
Hai người vừa đi vào bên trong Tuệ Tiên Lâu ở bên trong Quỳnh Ngọc Lâu thì lập tức có tiểu nhị tinh mắt tới nghênh đón.”
“Mời Dung Thế tử!”
Ôn Hương liếc mắt nhìn qua, coi bộ, vị Dung Thế tử này chính là khách quen của chỗ này!
“Nhị tiểu thư hôm nay ra ngoài không có dắt theo người nào sao?”
Dung Tử Hiên và Ôn Hương cùng đi lên lầu, trên lầu có một căn phòng nhỏ, chỉ có người của Dung Vương phủ bọn họ đến mới được tới thôi.
Ôn Hương vốn còn đang nghĩ đến một số chuyện, đột nhiên nghe thấy Dung Tử Hiên hỏi, cũng chỉ đành vội vàng quay đầu qua nói với hắn: “Phải, Ôn Hương hôm nay tới một mình, không có đưa ai theo!”
“Ồ?”
Ngữ khí của Dung Tử Hiên có chút kỳ quái.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không…không có vấn đề gì, Hiên chỉ là đang nghĩ, nhị tiểu thư đường đường là đích tiểu thư tôn quý của Phủ Hoa Vương, sao lại bị đối đãi như vậy, nếu như Hoa Vương gia biết, há không phải là rất buồn sao!”
Hễ nói tới phụ vương, thần sắc của Ôn Hương lập tức thay đổi.
Nàng đã rất lâu không có gặp qua phụ vương rồi, kể từ lần Phủ Hoa Vương gặp đại nạn vào kiếp trước, Ôn gia bị tịch thu tài sản bị giết, sau khi Ôn Hương bị nhốt vào cái thuỷ ngục tối không thấy mặt trời đó thì đã không còn gặp qua nữa rồi.
“Phụ Vương ở biên quan, vốn đã có rất nhiều chuyện rồi, chuyện bên trong phủ, vẫn không nên để người lo lắng, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ trong nhà, mấy nữ quyến mà thôi, Ôn Hương vẫn chưa tới nỗi không lo liệu được!”
Lần này, nàng nhất định phải báo thù!
Còn nữa, nàng nhất định phải bảo vệ phụ vương, bảo vệ Phủ Hoa Vương!
Nhìn thấy ngữ khí nàng kiên quyết, Dung Tử Hiên không khỏi liếc nhìn, bộ dạng của nữ nhân này, cũng không biết tại sao mà lại khiến hắn tín phục, hắn thật sự tin, nàng có thể khiến mình sống tốt hơn!
Hơn nữa, trong Tứ Thành không phải là còn có hắn sao? Dung Tử Hiên hắn ở đây, còn chưa tới nỗi ngay cả một người cũng không bảo vệ được?
Càng huống hồ, vì người đó, hắn cũng nhất định phải bảo vệ nàng.
“Nếu đã như vậy, nếu như nhị tiểu thư có gì cần Hiên giúp đỡ thì cứ nói một tiếng, Hiên nhất định sẽ đến bất kỳ lúc nào!”
Lời này vừa thốt ra, cùng với khuôn mặt nở nụ cười ôn hoà của hắn, khuôn mặt như ngọc, còn có tư thái phong hoa tuyệt đại, khiến cho ánh mắt của Ôn Hương, nhất thời không thu về được nữa!
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!
Nhưng, nàng vẫn có một điểm vô cùng tò mò, bất luận là kiếp trước hay là hiện tại, Dung Tử Hiên đều giúp đỡ nhà bọn họ, nhưng hai nhà bọn họ tuy đều là quý tộc của Thiên Vinh Hoàng Triều, nhưng trong ký ức của nàng trước đây thì vốn không có qua lại gì cả.
Nàng đang suy nghĩ thì phía trước chợt truyền tới một thanh âm đùa cợt.
“Đây không phải là Dung Vương Thế tử sao, sao hôm nay cũng có thời gian tới Quỳnh Ngọc Lâu tiêu diêu một phen thế?”
Nhìn lên một cái, một khuôn mặt mà cả đời này cũng không quên được đã xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trái tim Ôn Hương chợt run lên một cái.
Người trước mắt này, ăn mặc hoa lệ, một thân khí độ bất phàm, khuôn mặt lãnh khốc, không phải là Thái tử Dung Mạnh sao?
Công tử ca ở bên cạnh cất giọng nói đùa cợt lúc nãy, bây giờ thì đang nhìn lên người Ôn Hương với ánh mắt suồng sã lưu luyến kia chính là lục Hoàng tử Dung Vũ, còn có một thân áo xanh lục, khuôn mặt lãnh đạm kia chính là thất Hoàng tử Dung Ninh.
“Không ngờ Dung Vương Thế tử bình thường không chơi cùng với đám người bọn ta, còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, không ngờ là len lén ăn cơm với mỹ nhân!”
Ánh mắt của Dung Vũ thật sự quá trắng trợn rồi, đối với mỹ nhân, hắn chưa từng bỏ qua.
“Nhưng Dung Thế tử cũng thật có phúc, mỹ nhân như vậy, thật sự không dễ gặp, không biết vị muội muội này là ở nhà nào? Trước đây sao chưa từng gặp qua? Hay là……….”