Sau khi bác sĩ rời khỏi, Thư Di nhanh chóng chạy vào phòng bệnh thăm mẹ mình.
Nhìn bà ấy sắc mặt tái nhợt chẳng có cắt máu nào trên gương mặt, trong lòng Thư Di cảm thấy xót xa vô cùng. Bước đến giường bệnh, cô khẽ nắm lấy đôi bàn tay của mẹ, người đã nuôi cô từ nhỏ cho đến bây giờ, tay bà ấy lạnh ngắt, đôi môi thì tím tái. Hốc mắt cô nàng đột nhiên đỏ ửng, cảm giác bất an, sợ hãi cứ liên tiếp như sóng cuộn lao đến đánh thẳng vào người cô.
Bà ấy khẽ mở mắt, Thư Di khó lòng kìm nén cảm xúc trong lòng, vô thức bật ra âm thanh: "Mẹ! Mẹ tỉnh rồi! Hiện giờ mẹ cảm thấy như thế nào rồi ạ? Nói với con, để con đi gọi bác sĩ." Cô biết chắc rằng lúc này bà ấy đang cảm thấy khó chịu lắm cho mà xem.
Dù sao cũng đã rơi vào tình trạng này rồi.
"Không cần đâu. Mẹ biết sức khỏe của mẹ như thế nào mà." Thanh âm khàn khàn yếu ớt cất lên giữa căn phòng ngập mùi thuốc khử trùng: "Đừng cố gắng nữa làm gì. Dù sao bà già này đã sắp chết đến nơi rồi, đừng làm phiền đến y bác sĩ!" Bà ngửa mặt nhìn lên trời, thở dài ra một hơi yếu ớt.
Thư Di sợ hãi vội vã ngắt lời mẹ: "Mẹ à, mẹ đừng có nói linh tinh nữa! Mẹ chắc chắn sẽ khỏe lại mà! Thời nay kỹ thuật tiên tiến hiện đại lắm, cho nên chắc chắn bác sĩ sẽ chữa khỏi cho mẹ!" Cô tự nhắc nhở bản thân mình như vậy, rằng mẹ cô sẽ không có chuyện gì đâu.
"Thôi đi cô ạ!" Bà ấy lắc đầu, khẽ cười: "Sức khỏe của cái thân già này như thế nào mẹ đương nhiên hiểu rõ. Bản thân mẹ chắc cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian đâu. Chưa nhìn thấy con gái lấy chồng mà đã phải chết rồi, đúng là tiếc thật đấy." Trong ánh mắt ấy lộ rõ những tia tiếc nuối ngập tràn.
Do bà đã biết rõ tình hình sức khỏe của bản thân mình như thế nào, cho nên mới hy vọng Thư Di lấy chồng sớm một chút, có như thế khi bà ra đi thì cũng yên tâm rằng con gái có người chăm sóc. Đứa trẻ này nó ham việc lắm, còn bà thì chỉ muốn con gái có một mái ấm để nương tựa sau này thôi.
Chính vì thế bà mới năm lần bảy lượt kêu Thư Di mang bạn trai về nhà, nhưng không ngờ hai đứa nó đã chia tay.
Bà đốc thúc con gái đi xem mắt cũng chỉ hy vọng nó tìm được người thích hợp. Nhưng Thư Di lại chả vừa mắt ai cả, đến bà cũng chỉ đành bất lực thôi.
Nhưng bà còn chưa kịp nhìn thấy con gái mặc áo cưới thì đã sắp phải ra đi rồi.
Bàn tay Thư Di run rẩy, nước mắt cô cứ tuôn ra không ngừng: "Mẹ đừng có nói như thế! Mẹ hãy tin tưởng con, chắc chắn là con sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa khỏi cho mẹ mà! Mẹ cố gắng chờ một thời gian, con đã nhờ công ty tìm giúp rồi, rất nhanh thôi sẽ tìm được!" Thật lòng cô chưa muốn xa mẹ đâu.
Giờ bà ấy chính là mục tiêu sống duy nhất của Thư Di mà.
Mất bà ấy, chẳng khác gì cô trở thành trẻ mồ côi cả!
"Thư Di, con không cần phải làm vậy đâu! Mẹ chẳng còn nhiều thời gian nữa, nên con đừng làm phiền đến người ta!" Bà vỗ tay con gái, nhẹ nhàng an ủi: "Giờ mẹ chỉ hy vọng con tìm được một người chồng tốt để có thể nương tựa vào mà thôi. Con được hạnh phúc là mẹ có thể yên tâm nhắm mắt rồi, ngoài ra mẹ không mong gì hơn cả."
Tâm niệm duy nhất của cả đời bà đến nay vẫn còn chưa thực hiện được, ông trời đúng là bất công mà!
Thư Di mếu máo, thiếu chút nữa là cô đã òa khóc như một đứa trẻ rồi: "Mẹ à, sao mẹ cứ muốn tống con cho người khác vậy? Con ở với mẹ chẳng lẽ không tốt hay sao? Mẹ cố gắng điều trị một chút là sức khỏe sẽ khá lên ngay ấy mà! Sau khi mẹ khỏe lại, con nhất định sẽ dành thời gian chăm sóc mẹ nhiều hơn."
"Thôi! Con đừng có lừa mình dối người nữa. Bản thân mẹ còn bao nhiêu lâu, chính mẹ là người rõ nhất."
"Mẹ…!"
Thư Di định nói gì đó nhưng bị bà ngăn lại: "Giờ nguyện vọng duy nhất của mẹ chính là nhìn thấy con mặc áo cưới gả cho người có thể chăm sóc con cả đời này thôi. Nhưng giờ có lẽ không được rồi!"
Con gái chưa lập gia đình, bà làm sao có thể yên tâm nhắm mắt đây?
Sau khi mẹ đã ngủ say, Thư Di lẳng lặng đi ra ngoài, toàn thân cô lụi xơ ngồi sụp xuống ghế, hốc mắt cay xè từ lúc nào chẳng hay. Thư Di vò đầu bứt tai, hiện giờ cô cứ như rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng vậy.
Mẹ cô nói, muốn được nhìn thấy Thư Di mặc váy cưới, cô không muốn khiến bà ấy thất vọng. Cả đời mẹ chỉ minh Thư Di được hạnh phúc mà thôi.
Nhưng bây giờ Thư Di không có đối tượng, cô biết phải nhờ ai giúp mình đây?
Cô chau mày, rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ gì đó?
Đột nhiên nghĩ ra, Thư Di vội vàng lấy điện thoại cùng danh thiếp của Dương Vĩ Thành ra, nhanh chóng bấm gọi: "Dương Vĩ Thành, là tôi đây, Thư Di. Hiện giờ anh rảnh không, tôi có chuyện muốn nói với anh. Chúng ta gặp nhau một lát, chuyện này nói qua điện thoại không tiện."