Trọng Sinh: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 14: Mẹ cô xảy ra chuyện rồi!




"Bây giờ mẹ chị sao rồi?"

Thư Di vội vàng chạy đến bệnh viện trong thời gian nhanh nhất, gương mặt cô trắng bệch không một cắt máu vịn vào tay trợ lý của mình. Chân tay cô nàng lúc này đã run lẩy bẩy rồi, chẳng còn đứng vững được nữa.

Càng nghĩ Thư Di lại càng cảm thấy tự trách bản thân mình.

Cô rõ ràng biết mẹ mình sức khỏe dạo gần đây càng ngày càng kém, thế mà cô lại để cho bà ấy ở nhà một mình. Những năm qua, Thư Di đã để bà ấy phải sống cô đơn vất vả, cô vì chăm lo cho sự nghiệp mà bỏ mặc mẹ mình thời gian lâu như vậy.

Nay bà ấy lại còn phải vào trong phòng cấp cứu nữa.

Nữ trợ lý nhìn Thư Di hoảng loạn, mặt mũi tái mét, vội vàng đỡ cô ngồi xuống dưới ghế, lên tiếng trấn an: "Chị Di à, chị bình tĩnh lại đi! Bác gái còn đang cấp cứu, em nghĩ chắc không sao đâu. Dù gì thì mẹ chị cũng chẳng gây nghiệp gì, chắc chắn ông trời sẽ thương xót cho bác ấy thôi." Nắm lấy bàn tay của Thư Di, cô cảm thấy toàn thân cô gái ấy đang liên tục run rẩy, mồ hôi khiến cho thân thể lạnh toát.

Thư Di gật đầu, cô cố gắng trấn an bản thân mình.

Đúng rồi!

Mẹ cô sẽ không có chuyện gì đâu!

Bà ấy chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, cho nên sẽ bình an vô sự.

Thư Di cố gắng động viên bản thân mình là thế, nhưng trong lòng cô vẫn có chút hoang mang và lo lắng. Mẹ cô vốn bị bệnh tim, cô đã đưa mẹ mình đi điều trị, bệnh đã tạm thời ổn định rồi, nhưng ai ngờ hôm nay bà ấy lại phát bệnh chứ?

Mấy ngày trước, Thư Di cũng phát giác ra là sức khỏe mẹ cô xuất hiện điều bất thường, nhưng bà ấy cứ nói không sao. Mà Thư Di lại lơ là vì bận bịu đóng phim.

Chết tiệt!

Thư Di chửi thề một câu trong lòng, bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm.

Cô nhận ra bà ấy có khả năng bệnh tình tái phát, thế mà Thư Di lại không kiên quyết để cho mẹ mình nhập viện điều trị. Bà ấy là người thân duy nhất của cô, mẹ mà xảy ra chuyện gì thì Thư Di biết sống sao bây giờ?

Thư Di ngồi chờ bên ngoài cùng với trợ lý của mình.

Tích tắc tích tắc từng giây trôi qua, nhưng với Thư Di cảm thấy thời gian bây giờ như thể ngưng đọng lại vậy. Mặt mũi cô nhăn nhó chẳng chút huyết sắc, tại sao bây giờ mà bác sĩ còn chưa ra nữa?

"Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân vậy?"

Ánh mắt Thư Di dán chặt vào cửa phòng cấp cứu trước mặt, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, lên tiếng hỏi.

Thư Di hoảng hốt chạy lại: "Là tôi! Tôi là con gái bà ấy! Bác sĩ, hiện giờ tình trạng mẹ tôi ra sao rồi?" Lúc này Thư Di chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa cả, tim trong ngực cứ đập thình thịch thình thịch, nỗi bất an cùng lo lắng thay nhau ập đến.

"Cô là con gái của bà ấy, vậy thì tôi mong cô hãy chuẩn bị tinh thần đi!" Bác sĩ đưa tay gỡ khẩu trang trên mặt xuống: "Tim mẹ cô có dấu hiệu suy kiệt một thời gian rồi, mà bà ấy lại có tiền sử bệnh tim nữa. Bệnh đã có chuyển biến xấu từ lâu rồi, nhưng do không chịu điều trị kịp thời, cho nên tình trạng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Hôm nay bà ấy bị đột quỵ chính là vì không thể trụ nổi được nữa. Bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, bệnh tình mẹ cô chẳng thể cứu vãn được nữa." Vị bác sĩ buồn bã nói, tâm trạng trùng xuống.

Thư Di toàn thân cứng đờ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vị bác sĩ đang đứng trước mặt, lảo đảo lùi về phía sau.

Tim có dấu hiệu suy kiệt ư?

Tại sao từ trước đến giờ Thư Di lại không hề hay biết chuyện này?

Nói đúng hơn là bà ấy đã cố tình giấu cô vì sợ Thư Di lo lắng. Tại sao mẹ cô lại làm như vậy chứ? Sức khỏe đã yếu đến mức nào rồi mà vẫn giữ kín như bưng vậy? Cô là con gái bà ấy, nhưng mẹ bị bệnh mà không hề biết gì cả, Thư Di thấy bản thân mình thật sự rất vô dụng.

Vì mải mê công việc mà bỏ mặc mẹ mình, cô đúng là đáng chết mà!

Bây giờ mẹ cô đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, Thư Di thấy mọi thứ trước mặt mình dường như đã sụp đổ hoàn toàn vậy. Trước giờ đều là hai mẹ con cô nương tựa lẫn nhau, giờ Thư Di chỉ còn một mình thì biết phải làm sao đây?

Cố gắng giữ bình tĩnh lại, Thư Di rặn mãi mới ra được một chữ, mở miệng hỏi: "Bác sĩ, chẳng lẽ mẹ tôi không còn cách nào để kéo dài mạng sống ư? Bất kể dùng cách nào, mong bác sĩ hãy cứu mẹ tôi."

"Chuyện này chúng tôi chỉ đành bó tay." Bác sĩ lắc đầu: "Nếu điều trị sớm một chút may ra còn có thể. Nhưng giờ đã hết hy vọng rồi. Mong gia đình chuẩn bị tâm lý đi!"

Thư Di suy sụp hoàn toàn, cô chẳng thể đứng vững nổi nữa. May mắn là có trợ lý đỡ lấy, nếu không e là cô đã ngã ra đất rồi.

"Bà ấy còn khoảng hơn hai tuần nữa, còn nguyện vọng gì cô hãy thay mẹ mình thực hiện, để bà ấy có thể yên tâm ra đi thanh thản!"

Mọi người đọc truyện cho mình xin 1 like và vote nha. Nhận được nhiều tình cảm của mọi người mình sẽ bão chương tung nóc nhà luôn. Cảm ơn và hy vọng mọi người sẽ đồng hành với mình trong thời gian dài!