Chương 27: Thiên Tinh Thanh Túi Thuật
Toà soạn《 Minh Báo 》.
Sáng sớm, Kim Dung đi vào tòa soạn làm việc, khi đến văn phòng, hắn không vội xử lý công việc mà trước tiên rót cho mình một cốc trà đặc, sau đó cầm lấy báo chí đã được bí thư chuẩn bị sẵn trên bàn và bắt đầu đọc một cách chậm rãi.
Mỗi sáng, ngoài việc xem 《 Minh Báo 》nhà mình, Kim Dung còn xem thêm một số tờ báo từ các tòa soạn khác, không chỉ so sánh các tờ báo nhà mình và các báo khác để tìm ra ưu khuyết, mà còn muốn tìm kiếm những điểm mới mẻ, độc đáo từ các báo khác để có thể hấp thu kinh nghiệm.
Tuy rằng công việc chính của Kim Dung là biên tập, quản lý nội bộ tòa soạn lại do người bạn tốt và đồng nghiệp thân thiết Thẩm Bảo Tân phụ trách, nhưng điều này không có nghĩa là Kim Dung không quan tâm đến việc quản lý tòa soạn. Thực ra, hắn còn quan tâm đến sự phát triển và quản lý nội bộ của 《 Minh Báo 》hơn cả Thẩm Bảo Tân.
Chẳng qua bởi vì Kim Dung là tổng biên tập, phụ trách công việc biên tập, còn Thẩm Bảo Tân là người quản lý kinh doanh và điều hành tòa soạn. Cho nên tại ngoại giới xem ra, 《 Minh Báo 》có thể phát triển lớn mạnh thành toàn Hồng Kông đại báo, chủ yếu là công lao của Thẩm Bảo Tân, chứ không chỉ đơn thuần là công sức của Kim Dung biên tập.
“Thùng thùng”
Lúc này, cửa văn phòng bị gõ.
“Vào đi.” Kim Dung đáp mà không ngẩng đầu lên.
Cửa phòng bị người đẩy ra, Chủ biên Thẩm Bảo Tân cất bước đi đến, xem Kim Dung còn ở cúi đầu xem báo chí, cười nói:
“Như thế nào? Còn đang xem báo chí đâu!”
Nghe được quen thuộc thanh âm, Kim Dung ngẩng đầu nhìn lại, thấy người đến là Thẩm bảo tân, cười nói:
“Hôm nay ngươi thế nào có thời gian đến văn phòng ta”
Thẩm Bảo Tân làm việc không ở khu vực biên tập, mà ở văn phòng bên phía tòa soạn. Mặc dù khoảng cách giữa hai nơi chưa tới 100 mét, nhưng trừ khi có các buổi họp quan trọng, hai người ít khi gặp nhau.
Thẩm Bảo Tân nói:
“Đến xem qua một chút, tiện thể giới thiệu cho ngươi một quyển sách mới. Hôm trước họp, chẳng phải ngươi cứ phàn nàn rằng chẳng có sách nào hay để đọc sao? Mấy hôm nay ta phát hiện được một tiểu thuyết rất thú vị, rất mới mẻ độc đáo.”
“Rất thú vị, rất mới mẻ độc đáo tiểu thuyết?” Kim Dung mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Thẩm Bảo Tân lấy vài tờ báo mang theo, đặt trước mặt Kim Dung.
Kim Dong cầm lấy, liếc nhìn tiêu đề, thấy trên đó có bốn chữ 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》. Hắn cẩn thận suy nghĩ, dường như chưa từng nghe nói tới tờ báo này trước đây, liền ngẩng đầu hỏi:
“Đây là một tờ báo mới xuất bản sao?”
“Ân, là một tờ báo mới ra mắt. Nội dung chính thì không có gì quá thu hút, nhưng phần phụ bản tiểu thuyết thì đến cả ta cũng đều bị hấp dẫn.” Thẩm Bảo Tân nói đến này, có chút đáng tiếc nói:
“Nếu truyện này được đăng trên Minh Báo của chúng ta thì tốt rồi. Ta nghĩ nó có thể giúp tăng doanh số lên đáng kể.”
“Nga?”
Nghe vậy, Kim Dung trong lòng nghi hoặc càng sâu. Phải biết rằng với một tờ báo, ngoài phần phụ bản, nội dung chính cũng rất quan trọng. Nhưng Thẩm bảo tân lại nói chỉ là phụ bản tiểu thuyết là có thể đủ đề cao doanh số, đủ để thuyết minh hắn trong miệng nói tiểu thuyết này là có bao nhiêu hấp dẫn người đọc.
Thẩm Bảo Tân nói: “Ngươi nhìn xem sẽ biết, ta đã đặc biệt nhờ người mua hết số báo này.”
Vừa dứt lời, Kim Dung liền gấp không chờ nổi mở ra báo chí, tìm được phụ bản đầu bản nội dung, mặt trên thình lình viết 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》.
Trộm mộ chuyện xưa?!
Kim Dung không khỏi mày nhăn lại, hắn có thời đại cũ văn nhân tính chất đặc biệt, đối với trộm mộ loại này thiếu đạo đức sự tình, phát ra từ nội tâm khinh thường, cho dù là một quyển tiểu thuyết.
Bất quá hắn vẫn là nghiêm túc nhìn đi xuống, rốt cuộc bạn tốt Thẩm Bảo Tân đều nói phân báo chí này chỉ có phụ bản tiểu thuyết là đáng giá xem nhất.
Thời gian vội vàng rồi biến mất
Kim Dung xem báo rất chậm, đặc biệt là khi ở đọc tiểu thuyết càng chậm.
Số đầu tiên của 《 Phương Đông Báo Nghiệp 》 hắn mất hơn mười phút để đọc xong chương đầu tiên của 《 Quỷ Thổi Đèn — Đạo Mộ Bút Ký 》 dài khoảng 4000 chữ.
Sau khi đọc xong, Kim Dung không có ấn tượng đặc biệt với nhân vật dân quốc sất trá Hoắc Anh Hùng. Hắn cảm thấy nhân vật này không khác mấy so với những anh hùng trứ danh giang hồ mà hắn từng xây dựng trong các tác phẩm trước đây, chẳng qua chỉ thay đổi bối cảnh từ thời Tống sang thời Dân Quốc.
Chương đầu đóng vai trò như lời dẫn, giới thiệu nhân vật chính Hoắc Anh Hùng và mở ra câu chuyện. Theo Kim Dung, nội dung này có thể thu hút một ít bình thường đại chúng người đọc, nhưng từ góc nhìn của hắn, ngoài lối hành văn lão luyện, cốt truyện phát triển dần dần, nó vẫn chưa thực sự có điểm nhấn quá đặc sắc.
Bất quá, khi đọc đến chi tiết thầy bói mù trong câu chuyện nhắc đến một loại bí thuật đặc biệt, hắn lập tức bị thu hút.
Đấy là bí thuật được truyền từ đời Mạc Kim giáo úy, chỉ cần quan sát bầu trời và địa lý để tìm ra long mạch phong thủy. Loại bí thuật này được gọi là "Thiên Tinh Thanh Túi Thuật" một kỹ thuật vô cùng hiếm có và được giữ kín, không truyền bá rộng rãi.
Kim Dung, có vốn hiểu biết sâu sắc về quốc học, đặc biệt quan tâm đến những chi tiết như vậy. Năm đó khi hắn sáng tác Hoàng Dược Sư trong《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》cùng với Tiêu Dao Tử trong《 Thiên Long Bát Bộ 》hắn đã dành thời gian nghiên cứu kỹ 《 Dịch Kinh 》và 《 Bát Quái 》 chính là vì có thể tái hiện trọn vẹn những bản lĩnh huyền diệu của hai nhân vật này trong việc sử dụng trận pháp.
Do đó, khi đọc đến chi tiết "Thiên Tinh Thanh Túi Thuật" hắn trước mắt sáng ngời.
Thanh Túi Thuật, còn được gọi là Thanh Túi Kinh, được cho là xuất phát từ Hoàng Thạch Công và phát triển mạnh qua các đời sau. Bí thuật này được truyền qua các văn bản như《 Thiên Ngọc 》 《 Đều Thiên 》 《 Áo Ngữ 》 《 Thúc Giục Cung 》. Tuy nhiên, đây là loại bí thuật kén chọn người truyền thụ, chưa bao giờ công khai.
Mấy năm trước, Kim Dung khi sáng tác 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》từng đọc về "Thanh Túi Kinh" trong một cuốn sách cổ. Hắn đã nhờ người đến các thư viện lớn trong nước tìm kiếm dấu vết của quyển sách này, nhưng kết quả lại không thu được gì vì cuốn sách dường như đã thất truyền.
Lần nữa bắt gặp "Thanh Túi Thuật" trong câu chuyện này, tâm tình của Kim Dung kích động là khó có thể diễn tả bằng lời.
Ngay sau đó, mang theo sự tò mò, Kim Dung tiếp tục cầm lấy tờ báo khác để đọc phần tiếp theo của tiểu thuyết.
Ban đầu, Kim Dung không đặt quá nhiều kỳ vọng, nhưng rồi dần dần bị cuốn hút vào câu chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi đọc xong phần nội dung tiếp theo. Kim Dung cảm thấy lại là có khác một phen phong vị, trong lòng không khỏi đối bổn này tiểu thuyết tác giả tràn ngập tò mò, người có thể viết ra nội dung này, đó tất nhiên là một người có trí tưởng tượng bay bổng và táo bạo.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau
Khi đọc đến đoạn về cương thi (xác sống) Kim Dong không khỏi nhớ lại một bộ phim đen trắng ông từng xem cách đây 20 năm, khi còn sống ở Thượng Hải. Bộ phim mang tên
Khi đọc đến kỳ mới nhất vừa được phát hành sáng nay, trong đó có đoạn nhắc đến cương thi kinh. Kim Dung không khỏi nhớ lại một bộ phim đen trắng hắn từng xem cách đây 20 năm, khi còn sống ở Thượng Hải. Bộ phim mang tên 《 Nữ Cương Thi 》 do công ty sản xuất phim Nghệ Hoa của Nghiêm Xuân Đường thực hiện.
Chẳng lẽ, tác giả này đã từng cũng xem qua bộ điện ảnh này?!
Giờ phút này, Kim Dung cho rằng tác giả có lẽ là người đồng trang lứa hoặc nhỏ tuổi hơn hắn một chút. Hắn không hề nghĩ rằng người viết cuốn tiểu thuyết này chỉ mới hơn 20 tuổi.
Ngay sau đó Kim Dung tiếp tục đọc xuống, hắn đọc đến đoạn cuối vừa được phát hành sáng nay. Câu chuyện nhắc đến nhân vật Hoắc Anh Hùng và đồng đội cửu tử nhất sinh thoát ra khỏi ngôi mộ cổ. Bọn họ mang theo một khối thiên thạch kỳ lạ, được cho là có khả năng giúp con người bay lên khỏi mặt đất. Bên cạnh đó, bọn họ còn tìm thấy một quyển thư máu được viết trên da người, nội dung bên trong tiết lộ vị trí ngôi mộ lớn nhất trong lịch sử “Lăng Tần Thủy Hoàng” nằm ở khu vực Tây An, tỉnh Thiểm Tây ngày nay.
Thẩm bảo tân cười ha ha nói: “Thế nào? Ta đã nói rồi đi, này thiên tiểu thuyết rất hấp dẫn.”
“Hảo thư, hảo thư a!”
Kim Dong liên tục khen không thôi, còn nói thêm:
“Những gì được ghi lại trong truyện, từ các loại bí thuật phong thủy, dụng cụ trộm mộ, đến một số tiếng lóng chỉ truyền giữa những k·ẻ t·rộm mộ, đều làm người ta mắt sáng ngời. Tựa hồ trong lịch sử thật sự có này tứ đại trộm mộ lưu phái, loại này lấy giả đánh tráo bản lĩnh, cơ hồ có thể so với sáng tác 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 La Quán Trung, thật là lợi hại lợi hại!”
Thẩm Bảo Tân thấy Kim Dong khen ngợi không ngớt, liền nhân cơ hội bày tỏ ý định:
“Ta đang định tìm cách liên lạc với tác giả này xem sao, xem liệu hắn có sẵn lòng viết bài cho《 Minh Báo 》 của chúng ta không. Ngươi thấy thế nào?”
“Hảo a!”
Kim Dong một ngụm đáp ứng xuống dưới, cười nói:
“Ta cũng rất muốn trò chuyện với người này, hỏi hắn xem cái thuật ‘Thiên Tinh Thanh Túi’ rốt cuộc là loại bí thuật gì!”
PS: Cầu đề cử phiếu, cầu cất chứa, cầu đầu tư, các loại cầu……