Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 137




Trong đêm tối, Tào Thanh Thiển không thể nào nhìn rõ được gì.

Thân thể vô lực nằm gục trên mặt đất nhưng vẫn có thể cảm nhận được người đang đè nặng trên cơ thể mình.....

Đầu óc mê mang dần thanh tỉnh, Tào Thanh Thiển cố cử động thân thể nhưng chỉ nghe được tiếng hít không khí thực mạnh, sự thanh tĩnh khiến âm thanh thế nhưng dị thường rõ rệt.

"Niên Niên....." Yết hầu khô khốc nhượng nàng gần như đau rát, Tào Thanh Thiển vương tay cố chạm đến thân ảnh mà mình không tài nào xác định, nhưng mà chỉ lưng chừng giữa khoảng không rồi không chút sức lực rơi xuống.

"Thanh Thiển......" Lộ Ảnh Niên nghe thấy giọng nói của nàng vừa ôn nhu vừa bình tĩnh không hề có chút gì giận dỗi lúc như ban sáng nữa thì càng khiến cô khó chịu lại khổ sở: "Đừng cử động, con ở đây."

"Niên..... Niên Niên?" Chỉ là một ngày không gặp, buổi sáng bị cô chọc cho sinh khí mới giận dỗi bỏ đi, nhưng giờ lại nghe thấy giọng nói trầm ấm đó, Tào Thanh Thiển giống như có xúc cảm được bừng tỉnh trong cơn mộng mị, nàng đột nhiên hoảng hốt đến khiếp hãi.

"Chỉ tạm thời bị vướng lại, không có gì." Lộ Ảnh Niên giọng nói vẫn bình thản như vậy, nhưng cô như vậy lại giống như mỗi khi bản thân nàng gặp nguy hiểm, người này cứ trấn tĩnh mà ở bênh cạnh nàng, cho dù không nói lời nào như đôi mắt thanh triệt cất dấu vô tận ôn nhu khiến nàng cực kỳ an tâm, như nói cho nàng biết rằng cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô cũng sẽ tìm ra được cách giải quyết thôi.

"Tuy là không ổn......." Nơi đây bị một màu đen bao trùm, Lộ Ảnh Niên tựa hồ cười khẽ một tiếng, giống như tự giễu: "Đã lâu rồi không trãi qua tình cảnh như vầy ha."

"Niên Niên, chúng ta......." Sau lưng dần có cảm giác, bị cấn bởi những mảnh đá vụng phát đau lên, Tào Thanh Thiển mới lại một khắc trước khi hôn mê khối đá đổ sập xuống, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng chạy tới che chắn cho nàng, rồi thì sau đó xảy ra những chuyện gì nàng hoàn toàn không chút ấn tượng.

"Bọn

họ nhất định sẽ tìm ra chúng ta mau thôi." Trên môi vẫn giương hằng ý cười, Lộ Ảnh Niên thanh âm từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng che chở nữ nhân nằm ngửa ra trên mặt đất: "Ân."

"Lâu rồi chúng ta không có như vậy mà lẳng lặng nói chuyện nhỉ." Khách sạn giờ chỉ còn giống như một đống phế tích, hai người ẩn trong đó mà chờ đợi cứu hộ, không hiểu sau Lộ Ảnh Niên bây giờ lại nói nhiều đến thế, thật giống như đây là lần cuối cùng cô được nói: "Chúng ta trò chuyện có được không."

"Ân." Khẽ đáp lời, Tào Thanh Thiển trước sau vẫn mềm mại như vậy: "Niên muốn nói gì?"

"Thanh Thiển....... Buổi sáng nói với Dì những lời đó, thực xin lỗi."

Nhắc đến chuyện đó, Tào Thanh Thiển cơ hồ theo bản năng gợi lại, chỉ là vì ngữ khí xin lỗi của Lộ Ảnh Niên mà đau lòng.

"Khách sạn XX, phòng 503 đúng không." Giọng nói nhu hoà nhưng nàng đã không còn chút sức lực, muốn ôm Lộ Ảnh Niên cũng không cách nào thực hiện được, Tào Thanh Thiển chỉ biết dùng lời lẽ trấn an cô: "Tối qua ta vẫn luôn ở bên cạnh bồi Niên."

"Sao.... cái gì?" Lộ Ảnh Niên rốt cuộc cũng có chút biến hoá.

"Kỳ thực người nên nói xin lỗi là ta mới đúng, ta không nên xem nhẹ cảm thụ của Niên." Xung quanh vô cùng an tĩnh, Tào Thanh Thiển từng câu từng chữ nói ra như rõ ràng xâm nhập vào nhĩ tai Lộ Ảnh Niên khiến người nghe dần kích động: "Niên Niên. Người ta thích, trước nay chỉ có một mình Niên."

"Xin lỗi vì để Niên hiểu lầm ta cùng..... Ngôn Lặc Ninh. Nhưng là trước kia cô ấy không phải như vậy, ta từng có khoảng thời gian ở cùng với cô ấy nhưng lúc đó cô ấy chưa hề thổ lộ. Ta vẫn cho rằng cô ấy xem ta như một người bạn thực sự." Nhới lại kiếp trước, Tào Thanh Thiển vẫn là một trận hoảng hốt, câu nói thốt ra không nhanh không chậm: "Cho nên một đời này, mười tám tuổi năm ấy rời khỏi bệnh viện, trở lại năm học cao trung gặp lại Lặc Ninh, ta rất vui........ Thiếu chút nữa ta đã vĩnh viễn mất đi Niên, mất đi người bạn tốt nhất của mình..... không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới Ngôn Lặc Ninh lại thích Dì?" Ho khẽ một tiếng, Lộ Ảnh Niên thoải mái tươi cười: "Thanh Thiển. Dì thực ngốc, trước kia vì cái gì con lại hiểu lầm, không phải là vì biết cô ta thích Dì sao, chỉ cần nhìn ánh mắt đó thì biết rồi."

Tào Thanh Thiển không lập tức trả lời cô, trong đầu thoáng chốc hiện lên đoạn ký ức mấy mươi năm về trước, thật lâu sau đó thì phát ra một tiếng thở dài: "Có lẽ đúng là vậy."

"Chính vì biết rõ điều đó cho nên con mới hỏi Dì có phải hay không thích cô ta....... nhưng Dì không phủ nhận nên con tuyệt vọng lắm." Lộ Ảnh Niên không rõ lúc này cô nên vui hay nên buồn mà giọng nói đã có phần ướt át: "Dì nên nói cho con biết mới đúng..... chúng ta..... vì sao phải hiểu lầm lâu như vậy, vì sau lại phải bỏ qua khoảng thời gian lâu đến thế?" . Đam Mỹ Hay

Thanh âm nghẹn ngào phá vỡ bầu không khí, tiếp theo đó là từng giọt nước ấm nóng rơi phủ trên mặt Tào Thanh Thiển, tim nàng một hồi rung động, giơ tay muốn chạm vào cô nhưng Lộ Ảnh Niên đã kịp bắt được: "Đừng nhúc nhích, nghe lời."

"Niên Niên......" Khó hiểu gọi tên cô, cảm nhận những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trán mình, lời muốn nói ra lại thu trở về: "Được, nghe lời Niên, Niên Niên cũng phải ngoan, không khóc có được không?"

"Ân." Lộ Ảnh Niên đáp ứng liền tiếp tục nói: "Vừa rồi lúc Dì bất tỉnh, con chợt suy nghĩ chúng ta yêu nhau như vậy, nhưng thứ quan trọng nhất chúng ta lại đều bỏ qua......"

Dừng một chút thút thít cái mũi, Tào Thanh Thiển cảm nhận nước mắt dừng lại nơi gò má nàng.

"Niên Niên, đừng khóc....." Trước nay đều không chịu được Lộ Ảnh Niên khóc, chỉ cần cô vừa rơi một giọt nước mắt thôi là nàng liền lập tức kéo cô vào lòng nhẹ hống, Tào Thanh Thiển có chút vội vả: "Chúng ta....... chúng ta về sau sửa lại là được mà."

"Ngoan, nghe con nói xong đã." Cố sức nuốt một ngụm nước bọt, Lộ Ảnh Niên tiếp tục nói: "Con luôn có tính sở hữu rất cao, sợi ai đó xúc phạm Dì, vô luận đó là gì, con đều muốn đứng ra cho dù có nhận phần khổ sở về mình. Một lần lại một lần con cứ bất an hoảng loạn, luôn đè nén trong lòng lựa chọn không nói cho Dì biết. Thẳng đến hôm nay lúc Dì nói ra những lời đó...... Trong một mối quan hệ quan trọng nhất không phải là tin tưởng lẫn nhau sao?"

"Niên Niên, ta......"

"Từ trước con luôn nói Dì là người con thích, không phải Tiểu Di..... nhưng kỳ thực, trong lòng con thực để ý thân phận Tiểu Di của Dì, cho nên mỗi khi có chuyện con luôn sợ hãi..... Sợ hãi Dì lựa chọn rời đi hoặc không thể nào chịu đựng được...... Con yêu Dì, là yêu Tào Thanh Thiển, là yêu Tiểu Di, giống như dì là Tiểu Di

thế nhưng con chỉ dấu bao cảm xúc không giải bày với Dì, rõ ràng, rõ ràng là......"

"Được rồi! Niên Niên, đừng nói nữa....." Nghe thấy sự áy náy cùng tự trách, Tào Thanh Thiển chóp mũi chua xót như muốn rơi lệ, ngay sau đó đôi mắt cũng theo cô ướt át: "Là ta sai, là ta quá để ý cho nên khiến Niên một lần nữa sợ hãi. Niên không biết mỗi khi Niên thất thần ta có bao nhiêu đau lòng. Rõ ràng trong lòng rất đau, rõ là thích Niên như vậy nhưng khi đối mặt với anh rể cùng tỷ tỷ ta vẫn chỉ có chột dạ áy náy, cuối cùng lựa chọn rời đi....... Rõ biết ta chiếu cố Ngôn Lặc Ninh Niên sẽ không vui nhưng vẫn quyết định tạm thời bỏ qua Niên là ta không tốt, khiến Niên bất an.... Ta.... kỳ thực ta biết Niên yêu ta rất nhiều nên mới có thể dung túng ta nhiều lần như vậy, một lần lại một lần......"

Ho khẽ một tiếng, Lộ Ảnh Niên đánh gãy lời Tào Thanh Thiển, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy...... Chúng ta nhất định..... về sau... nếu có gì không vui, con nhất định sẽ nói với Dì. Dì....... cũng đừng để con ghen tị, cũng phải đáp ứng không đến gần cô ta nữa...... có được không?"

"Được!" Không chút do dự đáp lời, Tào Thanh Thiển nổ lực muốn nhìn rõ Lộ Ảnh Niên, nhưng cái gì cũng đều bị bóng đêm che khuất.

"A......." Lộ Ảnh Niên cười cười: "Thanh Thiển! Tiểu Di! Con thật sự nghĩ ở chỗ này muốn Dì."

Gương mặt chợt nóng lên, một khắc trước còn oán trách giờ đã khiến nàng dường như xấu hổ.

"Kỳ thật.... Thanh Thiển." Hồi lâu không nghe thấy Tào Thanh Thiển đáp lại liền đoán được nàng thẹn thùng, Lộ Ảnh Niên lần nữa mở miệng: "Con còn muốn những lúc gọi người Tiểu Di, mỗi lần Dì đều như đang đùa nghịch ngón tay con....."

"Lộ Ảnh Niên!" Gương mặt hoàn toàn trướng đỏ, cho dù biết cô không nhìn thấy nhưng Tào Thanh Thiển vẫn giận dữ trừng mắt: "Niên muốn tìm đánh!"

"Hắc hắc..... Con đều.... có thể tưởng tượng ra được Dì lúc này có bao nhiêu đáng yêu." Cố ý ghẹo nàng sắp không được thẹn quá hoá giận, Lộ Ảnh Niên dừng một lúc, qua vài giây lại khụ một tiếng: "Thanh Thiển. Dì có hay không...... Thích những lúc như vậy con gọi dì là Tiểu Di?"

"Lộ Ảnh Niên. Niên không muốn sống nữa rồi....." Vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng nàng thực hết cách, tay vừa siết lại nhưng khi chạm vào người cô lại có phần luyến tiếc, Tào Thanh Thiển khẽ hừ một tiếng: "Xem ta làm thế nào thu phục Niên."

"Ân....... Ở trên giường thu thập là tốt nhất....... Tốt nhất là khiến ngón tay con." Lộ Ảnh Niên mị cười mang theo ngữ khí đắc chí.

Cắn môi, suy nghĩ nhất định đôi mắt Lộ Ảnh Niên lúc này sáng loé lên ý cười xấu xa, còn miệng thì cong tớn không ngừng thì Tào Thanh Thiển nhịn không được hít một ngụm khí, dự là thoá mạ cô một phen chợt trên mặt cảm nhận vài giọt chất lỏng rất lạ.

Giật mình vì rõ ràng vẫn nghe rõ tiếng cười khẽ của Lộ Ảnh Niên nhưng đến khi đoán ra được thứ chất lỏng đó là gì Tào Thanh Thiển thân mình đột nhiên cứng đờ ra. Ý niệm hiện tại trong đầu khiến nàng vô cùng sợ hãi: "Niên Niên....."

Vừa mở miệng, thứ chất lỏng ấy vô tình rơi xuống môi nàng, mùi máu tươi nồng đậm tràn lan, Tào Thanh Thiển không thể nào bình tĩnh được nữa: "Niên Niên.... Niên Niên..... Niên.... làm sao?"

"Làm sao vậy?" Lộ Ảnh Niên dường như không biết bản thân cô bị thương cứ như vậy mà dùng ngữ khí trêu đùa: "Chẳng lẽ Tiểu Di muốn ở đây thu thập con sao?"

"Niên chảy máu rồi..... Niên....." Tào Thanh Thiển giật động cánh tay muốn ôm cô nhưng không biết vì sao Lộ Ảnh Niên lại ghé đến bên tai nàng, đôi tay chống xuống nền đất: "Ngoan, chỉ có tí máu so với việc mỗi tháng bà dì cả tới tìm còn ít."

Nói thì nói vậy nhưng máu cứ không ngừng rơi xuống gương mặt nàng, mỗi giây phút đều khiến nàng hoảng hốt, giọng nói trở nên nức nở: "Niên rốt cuộc.... Rốt cuộc làm sao vậy, Niên Niên. Niên thành thật nói với ta......"

"Việc nhỏ thôi....." Cũng chính lúc này, Tào Thanh Thiển mới phát hiện giọng nói Lộ Ảnh Niên yếu ớt đi rất nhiều: "Thanh Thiển! Con bỗng nhiên cảm thấy thực.... may mắn..... May là vì Dì được Mẹ con thu dưỡng, nếu là chị của mẹ.... con có phải.... hay không gọi dì là Đại di đây...."

"Niên Niên! Niên Niên... Niên đừng nói nữa, nghe lời, đừng nói nữa......" Nàng chưa bao giờ phải hoảng loạn thế này, Tào Thanh Thiển ko biết phải làm sao mới tốt, nghĩ muốn tránh thoát nhưng không cách nào đứng dậy, nước mắt trực rơi nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn bình thản như vậy: "Thanh Thiển...... Con nhớ lại tai nạn xe lần đó, con kỳ thực..... Rất vui vẻ....... Con muốn đa tạ người tài xế kia....... nếu không nhờ ông ta...... Con làm sao trở về năm mười tuổi..... Mà nếu không trở về..... Cũng sẽ không được gặp lại Dì.... Con nhất định..... Nhất định.... Nhất định sẽ....."

Dường như có âm thanh ai đó đang gọi với vào bên trong. Lộ Ảnh Niên muốn nói hết rồi cùng Tào Thanh Thiển tới bệnh viện, chỉ là dường như mọi tư tưởng đều lệch khỏi quỹ đạo, cô chỉ có thể dựa vào chút ý chí cuối cùng.......

"Tiểu Di..... Con yêu Dì....."

- -------------------

Mỗ Vu: Có phần chậm trễ ko úp đúng hẹn, mn bỏ qua cho Mỗ nghen ^^!!!