Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 136




Tiếng bước chân dần khuất, sót lại chính là cánh cửa đóng chặt phát ra một tiếng phanh thật lớn, cảm giác nóng rát trên gương mặt nhắc nhở chủ nhân nó dần khôi phục lại lý trí chuyện phát sinh vừa rồi, Lộ Ảnh Niên chậm rãi đứng dậy, tiến về phía trước vài bước.... sự mất mát bất chợt nhen nhúm vội lùi lại phía sau. Thiểu não ngồi vật xuống giường.

Siết chặt túi xách trong tay mình, Tào Thanh Thiển cực kỳ tức giận rời khỏi nhà mang theo tâm tình không hề tốt thẳng đến Huyện uỷ, càng nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lộ Ảnh Niên nàng càng thêm khó chịu, bảo vệ chắn ở cửa nhìn nàng như thế cũng kinh ngạc không thôi, thẳng đến khi nàng bước vào văn phòng mới thuận tay ném rơi túi xách, Tào Thanh Thiển ngồi vào sau bàn làm việc vi cắn môi hãy còn sinh khí.

Điện thoại trong túi lúc nàng chợt reo, nàng ánh mắt căm phẫn nhìn đến cũng không lập tức đứng dậy, mặc cho nó phát ra âm thanh inh ỏi.

Nhưng tiếng chuông cứ chấp nhất vang lên, nét mặt nàng cũng theo đó giãn đi vài phần, hàm răng trắng sáng cắn chặt môi, vài giây sau đó mới dợm người đứng dậy, bước đến chỗ túi xách mở ra khoá kéo, cầm lấy điện thoại trên tay nhìn đến tên người gọi vừa hiển thị.

Bang..... Nàng một lần nữa ném cả điện thoại lên bàn.

"Hỗn đản! Lộ Ảnh Niên!" Thấp giọng như thầm mắng, nàng khó có được một lần không màn đến hình tượng, cũng may là trong văn phòng lúc này chỉ có một mình nàng, Tào Thanh Thiển vừa mắng vừa ngồi lại xuống ghế, lắng nghe tiếng chuông điện thoại mà tâm tình hoả khí dần lắng dịu.

Nàng trước đó luôn để ý mối quan hệ giữa Lộ Ảnh Niên cùng Tiếu Tĩnh Vi, vì muốn nàng an tâm, Lộ Ảnh Niên đã tận lực cách xa Tiếu Tĩnh Vi. Cho đến khi xác định được Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ yêu nhau nàng lúc này mới lại lần nữa kết giao với Tĩnh Vi tỷ. Sau đó chính là tiếp tục hiểu lầm Lộ Ảnh Niên với Quân Kỳ Dực nảy sinh chút chuyện gì đó, trừ bỏ lần đó vô tình gặp mặt ra thì mỗi lần gặp sau Lộ Ảnh Niên đều kéo ra khoảng cách nhất định.....

Nếu đem so với nàng mà nói thì....... mặc dù cự tuyệt Ngôn Lặc Ninh nhưng nàng lại không cách nào buông bỏ quan tâm, khiến Lộ Ảnh Niên bất an nhất định là chuyện thường đi? Huống chi Lộ Ảnh Niên vẫn cố dấu không nói cho nàng biết, cho nên nói vừa rồi cô hiểu lầm mà nói ra những lời như vậy.........

Mặc dù là vậy nhưng nhớ lại vẫn căm phẫn không thôi, thế rồi hình ảnh đứa nhỏ gương mặt hồng thấu say khước bên cạnh mình tối qua lại khiến tâm nàng mềm xuống.

"Niên Niên......" Nỉ non như muốn khắc ghi cái tên này vào sâu trong tim mình, Tào Thanh Thiển lần nữa cầm lấy điện thoại không còn reo nữa, nàng ấn dãy số nằm lòng trong tiềm thức.

Thả lỏng thân mình nằm lại giường, chóp mũi vẫn còn có thể cảm nhận được mùi hương duy độc của riêng Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên thở dài nhắm mắt lại kéo chăn che kín đầu, bởi vì di chứng say khước tối qua mà khiến đầu cô hiện tại đau như búa bổ.

Điện thoại trong túi đột nhiên chấn động, Lộ Ảnh Niên nửa ngủ nữa mơ chìm trong suy tưởng miên man mà đầu óc càng thêm đau buốt, tâm hoảng sợ khó tả.

Không nhìn tới xem là ai đang gọi, trực tiếp đưa điện thoại phóng đến bên tai, nhận ra đó là giọng nói của Quân Kỳ Dực thì đơn giản nhăn mi thuận miệng ứng phó hai ba tiếng rồi thì tắt máy.

Nằm thêm một lúc thì điện thoại tiếp tục reo, lần nữa giận dữ mở bừng mắt nhìn dãy số hiện lên vài giây sau đó lập tức ngồi dậy, nhíu mày: "Tin tức đó có dáng tin không?"

Trầm ngâm một hồi lâu cô bật người đứng dậy, Lộ Ảnh Niên vọt thẳng vào phòng tắm kẹp điện thoại bên tai vừa đánh răng vừa nói, tiếng nói ồ ồ không rõ trả lời đối phương, sau khi nói chuyện một hồi thì cuối cùng bỏ lại một câu: "Tôi lập tức tới ngay."

Lần nữa bỏ điện thoại lại vào trong túi, dùng tay phất nước lên mặt hòng muốn bản thân phải thật tỉnh táo, Lộ Ảnh Niên tuỳ tiện dùng khăn lông chà lau nước trên mặt rồi sau đó vội vàng ra cửa, trên đường đi cô không khỏi chau mày không biết đang nghĩ gì, điện thoại liên tục reo rung cho đến khi tự tắt đi....

Gọi mãi nhưng không sao chuyển được, Tào Thanh Thiển liếc ngó tấm ảnh chụp trên bàn làm việc, ngón tay hờn dỗi chỉ chọt vào gương mặt của hài tử cười đến sáng lạn ở bên trong khẽ hừ một tiếng. Nàng buông xuống di động bắt đầu làm công việc của ngày hôm nay.

Nhưng là chờ đến lúc giữa trưa, nàng lại tiếp tục gọi cho Lộ Ảnh Niên nhưng đáp lại chính là giọng nói máy móc của cô tiếp viên tổng đài. Gương mặt thoáng thất sắc.

Vốn tính là gọi được sẽ giáo huấn cô một hồi, nhận tiện nói cho cô biết luôn là buổi tối hôm nay tại khách sạn XX, tập đoàn Quân thị tổ chức một buổi tiệc nhỏ, nàng muốn mời cô đi cùng nhưng giờ thì........

Có chút ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình di động, Tào Thanh Thiển khẽ thở dài không còn chút tâm tình nào mà ăn trưa.

"Hôm trước có tin tình báo, An Khang đã trốn khỏi Việt Nam trở về hang ổ của hắn, nếu biết rõ chúng ta đang truy lùng thì vì sao lại còn mạo hiểm?" Trong khu rừng rậm rạp, đi cùng với Lộ Ảnh Niên là một tiểu đội mặc huấn phục: "Nói ngắn gọn, chậm một chút."

"Ân." Gật đầu, Lộ Ảnh Niên ngẩng đầu xoa sát mồ hôi trên mặt, không nói gì nữa.

Lúc trời chập tối trên đường về nhà, Tào Thanh Thiển lần nữa gọi cho Lộ Ảnh Niên, phát hiện di động cô đang trong tình trạng tắt máy, Tào Thanh Thiển bắt đầu cảm thấy bất an, vội ngăn lại một chiếc taxi nhanh chóng về nhà, biết rõ Lộ Ảnh Niên hẳn sẽ không ở nhà nhưng vẫn hy vọng vừa mở cửa ra sẽ được nhìn thấy cô.

Nhưng không như nàng nghĩ, căn nhà tối tăm không có bóng người, dép lê của Lộ Ảnh Niên vẫn đặt trên giá đỡ, bữa sáng nàng mua hãy còn nguyên vị trên bàn, hiển nhiên là Lộ Ảnh Niên chưa hề chạm qua.

Tâm tình nàng lúc này cũng trống trãi y như căn phòng này, Tào Thanh Thiển thừ người ngồi trong sô pha phòng khách, tay siết lấy điện thoại vô thức ấn số gọi, nhưng trước sau vẫn không khác chính là giọng nữ máy móc kia, sắc mặt liền trầm xuống.

Có phải thực sự không thể gọi được hay là vì có nguyên do nào đó... hay hoặc là cô hiện tại không muốn tiếp điện thoại......

Sắc trời càng lúc càng ám, Tào Thanh Thiển thở dài đứng dậy thay quần áo, vừa ra đến cửa quay đầu lại nhìn bửa sáng bị vứt bỏ trên bàn, nàng siết chặt túi xách đóng cửa lại rời khỏi nhà thẳng đến khách sạn XX.

"Báo cáo thủ trưởng, mục tiêu hiện tại đang ẩn náo trong căn nhà gỗ chính giữa cách chúng ta mười mét, xin chỉ thị."

Màn đêm bao phủ khu rừng chỉ còn lại khoảng không tối mịt, mấy tiếng trước biết được An Khang cùng động bọn của hắn rất có khả năng đang ở náo tại nơi này, Lộ Ảnh Niên cùng mọi người nhanh chóng tiến đến bao vây, đến khi xác nhận được thực hư mới triển khai hành động.

Hoắc Phi đứng bên cạnh Lộ Ảnh Niên phất tay, cả một tiểu đội vác súng nhích từng bước thật khẽ tiến đến vây quanh ngôi nhà gỗ, hết thảy đều dàn xếp ổn thoả Lộ Ảnh Niên mới tiên phong tiến lên phía trước, cất giọng hô hoán khuếch đại âm thanh: "Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, mau chóng tước vũ khí đầu hàng."

Căn nhà gỗ đột nhiên chấn động, sau một lúc thì có ba bốn tên từ bên trong bước ra, trên tay đều có súng, người của Lộ Ảnh Niên không nhiều lắm, nhưng toàn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trên người phòng trang đặc biệt.

Sau khi quát lên Lộ Ảnh Niên liền trầm mặt, đôi mắt lộ rõ băng hàn: "An Khang, ngươi trốn không thoát, mau xuất hiện đi."

Giờ khắc này. Tào Thanh Thiển trên người mặt một thân lễ phục váy dạ hội cùng thư ký bước từng bước ưu nhã vào đại sảnh khách sạn XX. Trên môi luôn mỉm cười kín kẽ chào hỏi cùng Quân Kỳ Dực.

"Nghe Kỳ Dực nói Tào bí thư là một đại mỹ nhân, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền." Cầm lấy ly rượu trên tay nhân viên phục vụ bước đến bên cạnh Tào Thanh Thiển, gương mặt tuấn lãng với ánh mắt sáng quắc chăm chú quan sát nàng, trong miệng không ngớt lời ca ngợi nhưng Tào Thanh Thiển chỉ đạm nhã cười cười xem như đáp lại. Chạm khẽ vào ly rượu của hắn sau đó nhấp một ngụm nhanh chóng đổi đề tài, bàn luận về một số dự án đầu tư ở L huyện.

- -----------------------

Ngoài dự toán, cánh cửa căn nhà gỗ mở ra, An Khang cùng ba gã đàn ông bước ra. Tiểu đội lập tức chỉa họng súng về phía hắn, bọn chúng cũng không có hành vi phản kháng gì.

"Ngươi là An Khang?" Xác định bọn họ không thể gây uy hiếp, Lộ Ảnh Niên bước đến trước mặt hắn, nhìn sắc mặt không thể nào bình tĩnh hơn của gả nam nhân: "Ngươi đến đây là có mục đích gì?"

Tầm mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt Lộ Ảnh Niên, khoé môi gợi lên lộ ra nụ cười uỷ dị. An Khang không nói lời nào tuỳ ý mọi người đang nhắm về phía mình, thoáng giương mày có ý khiêu khích.

Bị ánh mắt của hắn khiến cô khó chịu, nghĩ đến việt thiếu chút nữa hắn dám gây bất lợi đến Tào Thanh Thiển mà lập tức tiến đến đạp cho hắn vài cái. Hoắc Phi đứng bên cạnh không có bất kỳ hành động gì, thẳng đến khi An Khang bị Lộ Ảnh Niên hạ đo ván ho khan vài tiếng mới vương tay giữ cô lại: "Có chuyện gì thì giải hắn về quân khu rồi nói."

Mặc dù nơi này không có ai khác nhưng lưu lại quá lâu cũng không tốt. Lộ Ảnh Niên gật đầu Ân một tiếng liếc mắt cho người đỡ An Khang đứng dậy, cô cầm máy bộ dàm gọi người chạy tói. Đoàn người hôm nay xem như là kết thúc nhiệm vụ, nhưng không hiểu sao lòng không cách nào yên được.

Ngày hôm qua vừa nói chuyện với mẫu thân, Lý Thiệu An tội chứng được hai nhà Tào Lộ nắm trong tay cũng không ít, bây giờ bắt được An Khang thì coi như mọi nguy ngại xảy ra ở L huyện đã triệt để được giải quyết.

"Huấn luyện viên, tôi vẫn cảm thấy chúng ta bắt được hắn quá dễ dàng." Nói thì nói vậy nhưng cô lại nhẹ thở phào, nghĩ lại trên đường tới đây không gặp chút khó khăn gì cô vẫn không thấy an tâm: "Hắn biết chúng ta bắt hắn, vì cái gì lại bất chấp nguy hiểm nhập cảnh?"

Lắc đầu. Hoắc Phi duy trì thần thái băng lãnh chỉ là trong đó có chút hàm ý nghi hoặc: "Chờ trở về khảo tra hắn kỹ càng sẽ biết."

"Ân." Lộ Ảnh Niên gật đầu không nói gì nữa, bàn tay vô thức chạm vào túi quần, lúc nàng trở lại quân doanh thì điện thoại đã hết pin, nên để yên trong quân khu không mang theo bên mình.

"Báo cáo thủ trưởng, hắn yêu cầu nói chuyện riêng với ngài." Đang xuất thần nghĩ đến Tào Thanh Thiển, máy bộ đàm của một trong những người áp giải an khang đột nhiên truyền đến, Lộ Ảnh Niên nhướng mày: "Nói cho hắn có chuyện gì cứ chờ đến quân doanh rồi nói."

"Vâng!"

Qua thêm vài giây, quân lính lần nữa phát giọng: "Báo cáo thủ trưởng, hắn nói nếu ngài không nghe bây giờ thì nhất định hối hận cả đời."

Đầu óc chấn động, hận không thể lập tức nhảy xuống xe đấm thêm cho hắn một vố, Lộ Ảnh Niên gương mặt nghiêm nghị liếc mắt nhìn Hoắc Phi, do dự một chút liền cho người dừng lại mở cửa bước xuống chiếc xe áp giải phía sau.

"Chuyện gì? Nói?" Đanh mắt nhìn gả năm nhân ngồi chễm trệ trong xe, Lộ Ảnh Niên thực không chút nhẫn nại.

Vẫn giữ khư nét cười quái quỷ, An Khang nhìn chằm chằm Lộ Ảnh Niên vài giây rồi chậm rãi mở miệng: "Năm.... Bốn..... Ba..... Hai....."

Lúc Lộ Ảnh Niên nhíu mày thì đột nhiên ở phía xa phát ra một tiếng nổ rất lớn, giống như là tiếng bom. Nam nhân bình thản vừa rồi đột nhiên cười lớn. Quay đầu hoảng hốt nhìn lại nơi đang phát ra ánh sáng chói mắt. Lộ Ảnh Niên thân mình bắt đầu run rẩy tiếp theo đó chính là siết chặt cổ áo An Khang: "Sao lại như vậy. Nói mau!"

"Khác sạn XX, tôi chỉ thả vài trái bom thôi." Trầm tĩnh đến đáng sợ, hắn hơi hất mặt nhìn Lộ Ảnh Niên cười đến rất hứng trí: "Thích lễ vật này không? Tôi nghe nói, Tào bí thư hôm nay hình như tham dự buổi tiệc gì đó ở đó nha!"

"Mày...... Khốn khiếp." Tức giận rút tay về đấm một quyền lên mặt hắn, Lộ Ảnh Niên vội vả xoay người chạy đến chiếc xe phía trước, ngồi vào ghế láy cấp tốc khởi động xe giống như điên dại lao thẳng hướng khách sạn XX.

Binh sĩ bị bỏ lại ngơ ngác mắt nhìn nhau, còn Hoắc Phi lúc nào cũng lạnh mặt lúc này chuyển thành sắc xanh tái. Lập tức lấy điện thoại ra gọi vài cuộc.

Rất nhanh Lộ Ảnh Niên đã đến khách sạn XX, cảnh tưởng trước mắt vô cùng hoảng loạn, khách sạn mặc dù bị chấn động bởi quả bom nhưng không đủ sức đổ sập nhưng ngọn lửa nghi ngút thực khiến người ta kinh hãi, thỉnh thoảng bên trong có vài người chạy ra. Còn đội cứu hoả Duy nhất ở huyệnt hành nhỏ bé này đang rục rịch công tác cứu hộ, xe cứu thương cũng đã có mặt trước cửa.

Phanh xe lại bước ra ngoài, nhìn đoàn người hỗn loạn mà cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, Lộ Ảnh Niên cố gắng khắc chế bản thân không phải đổ gục, đưa mắt trong đám người tìm kiếm thân ảnh Tào Thanh Thiển.

"Ảnh Niên." Quân Kỳ Dực vừa được mọi người hộ tống bước ra nhìn thấy cô liền hô gọi, Lộ Ảnh Niên lập tức bước về phía nàng, đôi tay ghì trụ lấy bả vai nàng: "Có nhìn thấy Thanh Thiển không?"

Bởi vì hít phải hơi khói mà Quân Kỳ Dực nói chuyện hơi chút khó nhọc. Nàng đứng dậy nhìn bộ dáng hoảng loạn của Lộ Ảnh Niên: "Lúc chị được mọi người đưa ra..... có thấy Tào bí thư nói với nhân viên cứu hộ cứu một lão nhân ra trước, cho nên....."

Hút khẩn một ngụm khí lạnh, Lộ Ảnh Niên cắn chặt môi bỏ lại Quân Kỳ Dực không màn biển lửa xông thẳng vào trong.

Đám đông chen chút chạy ra muốn tránh thoát khỏi nguy hiểm va phải Lộ Ảnh Niên, tầm mắt cô không ngừng láo liên dò xét từng người một, nhưng thế nào cũng không nhìn thấy người, Lộ Ảnh Niên liên tục hô lớn tên Tào Thanh Thiển, nhưng không có bất kỳ âm thanh gì trả lời cô.....

"Thanh Thiển!"

"Tiểu Di, Người ở đâu?"

"Tào Thanh Thiển!!!!"

Lửa càng lúc càng bùng phát, trên trán thẫm đẫm mồ hôi, Lộ Ảnh Niên từng chút thâm nhập vào bên trong, yết hầu đã khô khốc tới mức thốt không ra lời vì khói bụi, nhưng cô không hề sợ hãi.

"Niên......." Tiếng ho khan yếu ớt kèm theo đó là âm thanh nhu nhược khiến người đang thất thần gần như muốn khuỵ trong đám lửa này vực dậy tinh thần, lần theo nơi phát ra tiếng nói nhanh chóng chạy tới, quả nhiên ở trong góc nhìn thấy Tào Thanh Thiển đang dùng tay chống đỡ trên bàn bộ dáng không vững, Lộ Ảnh Niên vội chạy đến ôm lấy nàng: "Thanh Thiển!"

"Niên Niên." Cho dù trong khốn cảnh, cho dù vừa rồi bị đám đông xô dẩy mà suýt nữa nguy ngại nhưng trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là được nhìn thấy Lộ Ảnh Niên, nhìn thấy sự sợ hãi hiện rõ trên mặt cô mà cố gượng một nụ cười trấn an: "Ta không có việc gì, đừng sợ."

"Con mang Dì ra ngoài." Giơ tay lau đi nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào, thời khắc này hy vọng vạn phần có thể ôm chặt nàng, chỉ là ý trí cho cô biết là hiện không phải thời điểm, Lộ Ảnh Niên cởi áo khoác bước đến bên cạnh Tào Thanh Thiển, sau đó bế nàng đứng dậy, thẳng hướng cửa chính, thế nhưng phía trước mắt chỉ là một biển lửa hỗn loạn.

Áp giải An Khang lên xe, Hoắc Phi điều những người còn lại lập tức đến khách sạn XX, còn ông thì ngồi vào trong đối mặt với hắn, ánh mắt lạnh lẽo tỉ mỉ quan sát gả đàn ông này, nhưng An Khang không làm gì ngoài việc nhắm nghiềng hai mắt, cho đến khi......

"Năm, Bốn, Ba......"

So với những gì hắn thì thầm trước đó không hề khác, Hoắc Phi thần sắc chuyển từ xanh mét đến trắng bệch.

Phành..... phành.......

Cũng chính tiếng nổ kinh thiên vừa rồi, sau đó là một cơn chấn động.

Mở mắt ra, An Khang đắc ý nhìn Hoắc Phi hốt hoảng đứng bật người dậy, cười to thành tiếng.

- -----------------

Ngã tỷ: Mọi người muốn cấu huyết ư? Hi hi!!!

Mỗ Vu: ???!!!