Khuôn mặt lớn cỡ bàn tay bị lớp lông hồ ly trắng bù xù trên áo khoác của chàng che gần một nửa. Đôi mắt xinh đẹp thường ngày mang ý cười đã khép lại, hàng lông mi dài rậm cũng rủ xuống. Trông nàng ngủ rất ngon lành.
Lục Đình Tuyên đứng ở cạnh cửa nhìn nàng một hồi lâu, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong đáy lòng đang khẽ khàng rung động.
Sau đó chàng đi nhẹ tới, cầm một tấm áo choàng của mình khoác lên người nàng.
Ánh mắt rơi vào hộp gỗ tử đàn nàng đặt trên gối.
Bởi vì đã ngủ, nên Hứa Tú Ninh không nắm chặt hộp như vừa nãy. Lục Đình Tuyên dễ dàng rút nó ra khỏi lòng bàn tay nàng.
Mở ra nhìn lên, quyển trục bên trong quả nhiên đã ướt. Đến khi cầm quyển trục mở ra nhìn chữ viết phía trên, rất nhiều chữ đã bị nước làm ướt.
Chỉ là bức tranh chữ này...
Lục Đình Tuyên ngẩng đầu nhìn Hứa Tú Ninh vẫn còn đang ngủ rất ngon, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Vẫn ngốc như vậy, ngay cả tốn số tiền lớn mua một bức tranh chữ giả cũng không biết.
Nhưng suy cho cùng vẫn là tấm lòng thành dành cho chàng, có là đồ giả cũng không quan trọng.
Trong lòng thở dài một tiếng.
Ban đầu, chàng không muốn quản chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của nàng. Chàng bèn cuộn quyển trục lại gọn gàng rồi bỏ vào trong hộp, sau đó cập vào đi vào thư phòng bên cạnh.
Trong thư phòng có một giá sách rất lớn, rất cao đặt ở một mặt tường, bên trên vốn chất đầy sách quý chàng mang từ quê tới. Và thư án khắc đầu Ly Long, bên cạnh có đặt một bình sứ Thanh Hoa màu trắng, trong đó có chứa một số tranh chữ của người xưa. Nhưng lúc này trong thư tịch và tranh chữ đều đã cất đi, trên giá sách và bình sứ lớn trống trơn.
Lục Đình Tuyên dựa vào ấn tượng, chọn một bao trong số bao thư tịch và tranh chữ được xếp gọn mở ra, sau đó cầm lấy một quyển trục.
Mở ra nhìn một cái, rồi cuộn lại, bỏ vào trong hộp mới được chàng lau khô cẩn thận.
Về phần bức tranh chữ vốn bị nước làm ướt trong hộp, đã bị chàng vứt sang một bên.
Đợi làm xong những việc này, chàng xoay người trở lại buồng trong.
Hứa Tú Ninh vẫn còn ngủ say, Lục Đình Tuyên cũng không gọi nàng dậy, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp trên đầu gối của nàng. Còn cầm tay phải của nàng khoác lên trên hộp.
Nhờ trong phòng có đặt chậu than, trong ngực nàng lại ôm bình nước nóng, nên tay của nàng không còn lạnh buốt như trước, mà đã ấm áp và còn mềm mại.
Cầm tay của nàng, Lục Đình Tuyên có một giây thất thần. Nhưng chàng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh, cách cánh cửa gọi Mặc Lan đi vào.
Tuy hai người bọn họ có hôn ước, nhưng Hứa Tú Ninh cũng không thể ngủ ở chỗ chàng cả đêm được. Như vậy sẽ không tốt cho thanh danh của nàng.
Hơn nữa, mặc dù không biết vì sao Hứa Tú Ninh đột nhiên vui mừng về chuyện Lục Đình Tuyên chuyển đến Trúc Ý Hiên, nhất định phải tặng quà cho chàng, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ, nàng không thích mình.
Cho dù là kiếp trước, hay là kiếp này. Nghĩ đến hiện giờ nàng còn nhỏ, trong lòng chỉ xem chàng như huynh trưởng mà đối đãi. Đợi sau này nàng lớn lên, chỉ sợ gặp được nam tử nàng ngưỡng mộ trong lòng, nhất định sẽ rời đi, không liếc nhìn chàng một cái.
Nghĩ vậy, chàng bèn gọi Mặc Lan làm Hứa Tú Ninh tỉnh lại.
Mặc Lan rất cung kính lên tiếng vâng, sau đó đi tới, nhẹ giọng kêu: "Cô nương? Cô nương? Ngài tỉnh dậy đi. Chúng ta trở về ngủ."
Kêu nhiều lần như thế, rốt cục Hứa Tú Ninh cũng giật giật mí mắt, muốn mở hai mắt ra.
Lục Đình Tuyên vốn đang nhìn nàng chăm chú thấy vậy, lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn mấy đóa hoa hải đường bên cạnh.
Người vừa tỉnh ngủ bao giờ cũng sẽ mơ màng, đặc biệt vừa mở mắt còn không phải ở trong căn phòng mình ngủ đã quen.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Đình Tuyên ngồi đối diện, Hứa Tú Ninh mới nhớ tới chuyện trước khi nàng ngủ.
Lúc này lập khẽ hô một tiếng "a", khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhíu lại.
"Lục ca ca..." Tiếng nói của nàng nghe thấy cực kỳ đáng thương, kèm theo tiếng khóc: "Muội biết huynh rất thích chữ của Mễ Phí, mấy ngày trước bèn cố ý đến cửa hàng chọn một bức định tặng cho huynh làm quà chuyển nhà. Nào ngờ bị nước làm ướt, một bức tranh chữ cứ thế bị hỏng mất. Ngày mai huynh chuyển đến Trúc Ý Hiên, muội, muội không có quà tặng huynh."
Nói xong, nàng rủ đầu xuống. Mái tóc rối tung trên vai và lưng cũng theo đó đổ xuống một ít.
Mái tóc của tiểu cô nương rất đẹp, đen nhánh mềm mại, tỏa ra ánh sáng giống như sa tanh. Chắc hẳn sờ lên cũng sẽ trơn mềm như sa tanh.
Trong lòng Lục Đình Tuyên cố nén xúc động muốn kiểm tra tóc nàng, trên mặt không tỏ thái độ gì, lạnh lùng hỏi: "Thật sao?"
Hơi chúi người ra, cầm hộp gỗ tử đàn mạ vàng khắc hoa trên tay nàng mở ra, lấy quyển trục bên trong.
Mở quyển trục ra nhìn thoáng qua rồi trả lại cho Hứa Tú Ninh: "Bức chữ này vẫn rất lành lặn, không bị hỏng đâu."