Lục Đình Tuyên quét một cái ánh mắt sắc bén tới. Cho dù lúc này Mặc Lan đang cúi đầu không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Ta biết cô nương các ngươi tuổi còn nhỏ, cũng dễ nói chuyện, cho dù các ngươi làm sai chuyện, nàng cũng chưa trách phạt các ngươi lần nào. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nàng là chủ, ngươi là người hầu, nếu ngươi không làm hết bổn phận của một đại nha hoàn..."
Nói đến đây, chàng dừng một chút, trái tim Mặc Lan lập tức treo lên theo.
"Ta sẽ báo cho Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu biết việc này. Sau này ngươi cũng không cần làm nha hoàn ở Hứa gia nữa."
Suy cho cùng Mặc Lan vẫn là nha hoàn của Hứa gia, mặc dù chàng rất muốn thay Hứa Tú Ninh quản giáo nha hoàn Hội Nhã Uyển một chút, nhưng cũng không thể vượt quá chức phận. Tạm thời cũng chỉ có thể cảnh cáo một phen như vậy mà thôi.
Nhưng Mặc Lan đã bị dọa tay chân đều như nhũn ra, nói cũng không nên lời. Một hồi lâu nàng ấy mới run lẩy bẩy nói: "Nô, nô tỳ biết rồi ạ."
Trong lòng cảm thấy may mắn vì nàng không phải nha hoàn trong nhà Lục Đình Tuyên. Nếu không, đối mặt với chủ tử thế này, khẳng định mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dám vượt khuôn.
Lục Đình Tuyên thấy đã cảnh cáo xong, lại hỏi chuyện trong lòng vẫn muốn biết.
"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng sắp ngủ còn chạy đến đây? Hộp gỗ tử đàn mà nàng cầm trong tay chứa thứ gì vậy?"
Trong lòng của chàng thật ra vẫn rất quan tâm Hứa Tú Ninh, nhưng những lời này chàng không muốn trực tiếp hỏi nàng.
Giống như làm như vậy thì không quan tâm Hứa Tú Ninh nữa. Nhưng thật ra đó chính là đang lừa mình dối người.
Chuyện này vốn cũng không phải bí mật gì. Hơn nữa Mặc Lan cũng biết, báo cho Lục Đình Tuyên biết, trong lòng của chàng nhất định sẽ rất cảm động, sau này sẽ càng yêu thương cô nương của bọn họ hơn nữa.
Thế là nàng ấy không giấu diếm, thuật lại toàn bộ chuyện mấy ngày trước Hứa Tú Ninh đi ra ngoài, đến cửa hàng mua tranh chữ của Mễ Phí muốn tặng cho Lục Đình Tuyên làm quà chuyển chỗ ở. Mấy hôm nay đều phải mở hộp ra nhìn kỹ vài lần, trong lòng ngóng trông ngày đó đến. Nào ngờ tối hôm nay, trước khi đi ngủ mở hộp ra nhìn thấy bức tranh chữ bị hỏng, đau lòng không nói nên lời, lập tức ôm hộp đến tìm Lục Đình Tuyên.
"Nô tỳ vốn muốn kéo cô nương lại, nhưng có lẽ lúc đó cô nương quá đau lòng, cho nên nô tỳ không kéo lại được. Nàng đi quá nhanh, nô tỳ cũng không đuổi kịp.
Vậy nên để cô nương một mình chạy trong đêm đến chỗ của ngài… Lục thiếu gia nói phải, đều là nô tỳ thất trách."
Lục Đình Tuyên nghe Mặc Lan nói những lời này xong, mặc dù vẻ mặt không đổi, nhưng thật ra trong lòng rất khϊếp sợ.
Giống như vốn tưởng là một vũng nước đọng, sẽ không nổi lên gợn sóng, nhưng bây giờ nước ở dưới đáy đã bắt đầu từ từ cuồn cuộn.
Bàn tay phải để lên bàn chậm rãi nắm lại.
Chàng không ngờ Hứa Tú Ninh lại...
Rõ ràng kiếp trước Hứa Tú Ninh chưa từng để chàng ở trong lòng. Ngược lại, lúc chàng tặng đồ cho nàng, nàng luôn tỏ thái độ không thèm để ý.
Nhắm mắt lại, chợt nhớ tới vừa nãy móng tay trên bàn tay phải của nàng đã lạnh đến phát tím cũng muốn nắm chặt hộp gỗ.
Trong lòng nhất thời rất xúc động, cũng mềm xuống rất nhiều.
Sau khi cho Mặc Lan đứng lên, chàng cũng đứng lên khỏi ghế, nhấc chân vén rèm đi vào phòng.
Không ngờ liếc mắt lại thấy Hứa Tú Ninh đang nằm trên phản ngủ thϊếp đi.