Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 97




Ánh nắng buổi chiều dần tắt hẳn, để lại màn đêm lặng lẽ bao trùm lấy thành phố. Tiết Vũ Khiêm đứng ngẩn ngơ trước cổng công ty, đôi mắt sắc bén nhưng lúc này lại chất chứa lo âu. Đồng hồ đã điểm gần tám giờ tối, anh đợi trước cửa công ty đã hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy Bạch Sênh ra. Tâm trạng anh trở nên nặng nề, lo lắng càng lúc càng trào dâng.

Anh bước vào công ty, giọng điệu bình thường vốn rất lịch sự giờ mang theo chút gấp gáp. “Cho hỏi Bạch Sênh đâu?”

Nhân viên lễ tân cúi đầu kính cẩn, trả lời: “Dạ, cô ấy đã rời khỏi công ty từ chiều. Cô ấy nói có hẹn với anh...

Lời nói vừa dứt, trái tim Vũ Khiêm bỗng đập mạnh, một dự cảm chẳng lành dâng trào. “Có hẹn với tôi?” Anh lẩm bẩm. “Không thể nào...

Anh quay lưng bước nhanh ra khỏi công ty, đôi mắt sắc lạnh trở nên đầm chiêu. Trong lòng anh không ngừng phân tích những khả năng xấu có thể xảy ra. Không thể chần chừ nữa, anh rút điện thoại ra, gọi cho một người quen thuộc. “Tôi cần cậu điều tra ngay tung tích của Bạch Sênh, càng nhanh càng tốt!”

***

Bốn tiếng trôi qua trong nặng nề. Tiết Vũ Khiêm đứng giữa phòng điều khiển an ninh, đôi mắt chăm chú dõi theo màn hình, không bỏ sót một chi tiết nào trong đoạn ghi hình vừa được tìm thấy. Đoạn video hiển thị hình ảnh Bạch Sênh rời khỏi công ty và lên một chiếc xe hơi đen lạ mặt. Tuy nhiên, sau đó mọi dấu vết của cô hoàn toàn biến mất.

Anh đập tay xuống bàn, cảm giác bất lực khiến tim anh thắt lại. Cảnh sát đã vào cuộc điều tra tích cực, nhưng vẫn chưa có tiến triển gì rõ ràng. Mọi thứ dường như đang chống lại anh.

Bỗng dưng, chiếc điện thoại trong túi áo vang lên, phá tan bầu không khí ngột

ngạt. Vũ Khiêm nhanh chóng bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia trầm thấp, lạnh lẽo như gió mùa đông: “Nếu không muốn Bạch Sênh chết, hãy đến căn nhà gỗ ở ngoại ô thành phố. Một mình”



Trái tim anh chùng xuống. Vừa dứt cuộc gọi, không chút do dự, anh phóng thẳng đến địa điểm đã được chỉ định. Trong lòng anh ngổn ngang lo lắng, cơn giận như ngọn lửa âm ỉ, chỉ trực bùng cháy bất cứ lúc nào.

***

Căn nhà gỗ nằm cô lập giữa khu rừng hoang vu, tách biệt khỏi nhịp sống đô thị. Những vệt sáng mờ mịt từ ngọn đèn cũ kỹ bên trong soi sáng một phần lối đi. Khung cảnh âm u, ẩm thấp, mùi ẩm mốc của gỗ mục và đất ẩm xộc thẳng vào mũi khiến Tiết Vũ Khiêm phải nhíu mày. Bước chân anh tiến thẳng vào trong, mọi giác quan căng ra hết mức, cẩn trọng với từng âm thanh nhỏ nhất.

Bóng dáng một người phụ nữ thấp thoáng phía sau cánh cửa khiến tim anh đập mạnh. Anh lao tới, nhưng chưa kịp chạm vào, một cơn đau dữ dội ập đến từ sau gáy, rồi mọi thứ tối sầm lại.

“Vũ Khiêm!” Giọng Bạch Sênh vang lên thảng thốt, nhưng không còn kịp nữa.

Chu Bân và Giản Ninh xuất hiện, ánh mắt họ lạnh lẽo nhìn xuống anh đang nằm bất động dưới đất. Căn phòng nhỏ giờ đây ngập tràn mùi xăng dầu nồng nặc. Chu Bân châm một điếu thuốc, ánh lửa nhấp nháy trong đêm tối, cười khẩy: “Chỉ một lát nữa thôi, nơi này sẽ trở thành tro bụi.”

Anh tỉnh dậy, đầu đau nhức và mờ mịt, đôi mắt ngay lập tức quét quanh căn phòng. Ánh mắt anh chạm phải Bạch Sênh bị trói chặt bên cạnh, trái tim như bị bóp nghẹt. Anh gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt lóe lên tia cương quyết.

Chu Bân bước tới, không chút do dự đấm mạnh vào mặt anh, cú đánh đau điếng. Nhưng trong quân ngũ, anh đã được rèn luyện đủ để chịu đựng những cú đánh đau hơn thế này. Mặc dù bị thương, anh vẫn bình tĩnh quan sát và phân tích tình hình. Vừa bị đánh vừa âm thầm cởi dây trói.

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng anh cũng thoát khỏi sự kìm hãm. Bằng một động tác nhanh gọn, anh hạ gục Chu Bân, nhưng khi quay đầu lại, cảnh tượng Giản Ninh đang kề dao vào cổ Bạch Sênh khiến anh hoảng sợ tột độ.

“Đừng làm bậy!” Anh gắn giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.



Ánh mắt Giản Ninh rực lên hận thù, giọng cô ta lạnh băng: “Các người không thể hiểu được nỗi hận của tôi!”

Ngay lúc đó, Giản Ninh bất ngờ nhấc bật lửa lên, mắt cô ta lóe lên tia điên dại. "Chết cùng nhau mới là kết thúc tốt nhất"

Vũ Khiêm không chần chừ, vớ lấy hòn đá trên nền đất ném thẳng vào tay cô ta. Cú ném khiến cô ta đau đớn, chiếc dao rơi khỏi tay. Bạch Sênh tranh thủ thời cơ, vùng chạy khỏi vòng tay Giản Ninh, lao về phía anh.

Cơn thịnh nộ và nỗi tuyệt vọng trong lòng Giản Ninh lên đến đỉnh điểm, cô ta buông bật lửa xuống sàn, lửa lập tức bùng lên, lan nhanh như một con quái vật. Ngọn lửa hung tợn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

“Chạy đi, bỏ em lại!” Bạch Sênh khẩn khoản, nước mắt rơi xuống không ngừng, nhưng anh gạt đi.

“Không bao giờ!” Anh nói chắc nịch, đôi mắt không chút dao động.

Cả hai cố gắng chạy ra ngoài trong đám khói mịt mù. Nhưng khi vừa tới cửa, một thanh gỗ lớn từ trần nhà bất ngờ rơi xuống, đè lên chân anh, khiến anh không thể di chuyển được.

“Chạy đi!” Anh hét lên, cố gắng đẩy cô ra ngoài, nhưng Bạch Sênh không nghe lời, cô quay lại dùng hết sức để nâng thanh gỗ lên. Sức mạnh của tình yêu và ý chí không muốn mất đi người mình yêu đã giúp cô đẩy được thanh gỗ sang một bên, kéo anh ra khỏi nơi nguy hiểm.

Ngay khi cả hai vừa ra khỏi căn nhà, một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bùng phát, đẩy cả hai văng ra xa và bất tỉnh.

Ánh sáng của đèn cảnh sát và cứu thương loang loáng khắp nơi. Những bóng người lao vào giữa đêm tối, những ngọn lửa bừng cháy, và tiếng gọi vọng lên trong sự hỗn loạn. Vũ Khiêm và Bạch Sênh nằm bất động trên đất, xung quanh là tro tàn và khói bụi, nhưng dù gì, họ vẫn còn sống, và may mắn hơn nữa, họ còn có nhau.