Tiết Vũ Khiêm đứng trên sân khấu, ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy anh, ánh mắt kiên định và giọng nói mạnh mẽ vang lên trước toàn bộ nhân viên của Sáng Tạo: "Từ hôm nay, tôi chính thức trở thành người đứng đầu của công ty này. Và người sở hữu phần lớn cổ phần không ai khác chính là Bạch Sênh, từ nay cô ấy sẽ giữ chức vụ giám đốc của Sáng Tạo."
Cả hội trường im lặng, những lời anh nói như một cơn sóng lớn quét qua, khiến tất cả nhân viên ngỡ ngàng. Đối với họ, Bạch Sênh là một cái tên còn quá xa lạ, nhưng giờ đây cô đã trở thành người dẫn dắt họ. Bạch Sênh bước lên sân khấu, đôi mắt trong veo nhìn về phía đám đông. Mái tóc dài buông nhẹ trên vai, gương mặt thanh tú nhưng toát lên vẻ uy nghiêm. Dưới ánh đèn, bộ trang phục thanh lịch màu đen làm nổi bật lên khí chất tự tin và quyết đoán của cô.
"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ. Tôi hy vọng rằng dưới sự lãnh đạo của mình, Sáng Tạo sẽ ngày càng phát triển hơn nữa, cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, ánh mắt lướt qua từng người, để lại ấn tượng sâu sắc.
Trong khi đó, Nguyễn Hoàng đứng lặng lẽ bên dưới sân khấu, đôi mắt đầy cảm xúc. Anh nhớ lại những ngày tháng khó khăn mà cả hai đã cùng nhau trải qua. Bây giờ, khi mọi thứ đã thay đổi, anh không khỏi cảm thấy biết ơn và tự hào khi được cô chiếu cố. Cô đã giúp anh giữ lại những nghệ sĩ trẻ đầy tiềm năng, và dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Hoàng, họ dần trở nên nổi tiếng, khiến Sáng Tạo ngày càng vững mạnh trên thị trường giải trí.Trái lại, cuộc sống của Giản Ninh giờ đây hoàn toàn trái ngược. Sau khi bị đuổi khỏi Giản gia, cô không còn là tiểu thư cao cao tại thượng như trước nữa. Hình ảnh cô ta với đôi mắt mờ đục, quần áo bẩn thỉu, lang thang trên phố khiến nhiều người không nhận ra cô tiểu thư ngày nào. Từng là người được nhiều người ngưỡng mộ, giờ đây cô phải lẩn trốn và sống cuộc sống dưới đáy xã hội. Trong lòng cô, hận thù ngày càng sâu đậm, đặc biệt là đối với Bạch Sênh. Cô ta cho rằng mọi bất hạnh của mình đều do cô mà ra, và vì thế mà lòng căm thù trong cô ta chưa bao giờ nguôi.
Còn về phần Chu Bân, cuộc sống của ông ta cũng chẳng khá hơn. Sau khi bị bại lộ những hành vi đê tiện, ông ta bị xã hội ruồng bỏ, trở thành kẻ lang thang không chốn dung thân. Thỉnh thoảng ông làm những việc vặt cho mấy tên đại ca trong khu chợ đen để đổi lấy bữa ăn, sống cuộc sống bấp bênh không biết ngày mai sẽ ra sao. Ông ta hoàn toàn mất đi sự tôn trọng và quyền lực từng có, chỉ còn lại cái thân xác già nua, rệu rã và ánh mắt chất chứa sự bất mãn với cuộc đời.
Một buổi tối, sau khi đã xong việc với một đám lưu manh trong khu phố đen tối, Giản Ninh bước đi lang thang trên con đường vắng vẻ. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên mặt đường, những cơn gió lạnh lẽo quấn quanh cô như muốn nhấn chìm cô trong cảm giác cô độc. Đang bước đi, cô bất chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi bệt bên lề đường, run rẩy với chiếc áo rách nát. Cô bước đến gần, và khi ánh đèn chiếu rõ hơn vào khuôn mặt người đàn ông đó, cô nhận ra đó chính là Chu Bân. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt trao đổi là sự đồng cảm của những kẻ cùng đường và chung một mục tiêu.
"Không ngờ lại gặp ông ở đây," Giản Ninh cất tiếng, giọng khàn đặc.
"Thế giới nhỏ mà" Chu Bân đáp lại bằng nụ cười cay đắng, "Cô cũng như tôi thôi, cả hai đều rơi xuống đáy xã hội."
Giản Ninh nhìn ông ta, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng khi nghĩ đến kế hoạch trả thù Bạch Sênh. Cô ta biết rằng không còn đường lui, chỉ có một cách duy nhất là phải hủy hoại cuộc đời của cô, giống như cách mà cuộc đời mình đã bị hủy hoại.Hai kẻ cùng đường, không còn gì để mất, nhanh chóng bàn bạc và đưa ra kế hoạch cuối cùng. Giản Ninh tìm cách giả dạng thành một nhân viên trong công ty của Sáng Tạo, gửi một tin nhắn cho Bạch Sênh, báo rằng Tiết Vũ Khiêm muốn gặp cô ở một địa điểm ngoài thành phố. Tin tưởng vào người thông báo, Bạch Sênh không hề nghi ngờ gì mà vội vàng ra ngoài, không hề biết rằng cô đang rơi vào bẫy.
Trời đã tối, ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống con đường vắng vẻ, gió lạnh thổi qua làm tóc cô bay tán loạn. Đứng đợi dưới một góc cây, cô liên tục nhìn điện thoại, lòng có chút lo lắng vì Tiết Vũ Khiêm đến muộn. Bất chợt, một tiếng rít vang lên, cô chỉ kịp quay đầu lại thì thấy một chiếc xe lao về phía mình với tốc độ chóng mặt. Không kịp phản ứng, một bóng người bước xuống xe, nhanh chóng dùng thuốc mê làm cô bất tỉnh và đưa lên xe chạy đi trong đêm tối.
Khi tỉnh dậy, đầu óc cô mơ hồ, cảm giác lạnh lẽo từ sàn nhà gỗ thấm qua từng thớ da. Cố gắng mở mắt, cô nhận ra mình đang bị trói chặt vào một chiếc ghế, xung quanh là một căn nhà gỗ cũ kỹ, tường vách đã mục nát. Không khí nặng nề, tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô cất tiếng kêu cứu, nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười điên dại vang vọng trong bóng tối.
"Đừng phí sức nữa, không ai có thể cứu cô đâu, giọng nói lạnh lùng và khàn khàn vang lên từ phía sau, khiến cô rùng mình.
Quay đầu lại, Bạch Sênh chết sững khi nhận ra người vừa bước ra từ bóng tối chính là Giản Ninh. Nhưng đó không phải là Giản Ninh của ngày xưa. Trước mặt cô là một người phụ nữ với gương mặt tiều tụy, ánh mắt đầy thù hận, mái tóc rối bù và quần áo rách rưới. Cô nhận ra đây là kết quả của những gì Giản Ninh đã phải trải qua, nhưng điều đó không làm giảm đi sự nguy hiểm từ ánh mắt của cô ta.
"Giản Ninh... Là cô sao?" Bạch Sênh thốt lên, giọng nghẹn ngào. "Tại sao lại như vậy?"
Giản Ninh bước đến gần, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi. "Cô hỏi tại sao à? Tất cả đều là tại cô! Nếu không có cô, cuộc đời tôi đã không ra nông nỗi này. Cô đã cướp đi tất cả của tôi!"
Bạch Sênh giữ bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng vào Giản Ninh, cô đáp lại bằng giọng nói trầm lắng: "Giản Ninh, tất cả những gì cô trải qua không phải lỗi của tôi. Nếu cô không nghe theo lời Lý Lệ từ đầu, mọi chuyện đã khác. Tôi chưa từng muốn tranh giành gì với cô, chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau. Chính cô tự chuốc lấy những điều này."
Những lời của Bạch Sênh như một cú đánh thẳng vào lòng tự trọng của Giản Ninh, khiến cô ta bật cười điên dại. "Lý Lệ? Đúng, cô ta đã châm ngòi, nhưng cô chính là kẻ đã đẩy tôi xuống vực thẳm!"
Bên cạnh đó, Chu Bân im lặng quan sát, ánh mắt đăm chiêu. Ông ta biết rằng không thể cứu vãn được gì nữa, nhưng hận thù trong lòng đã mờ mắt. "Chúng tôi không còn gì để mất, Bạch Sênh. Chúng tôi sẽ khiến cô phải trả giá"
Trong căn nhà gỗ mục nát, không khí tràn ngập sự thù hận và tuyệt vọng, cuộc đối đầu giữa ba con người từng quen biết nhau giờ đây không còn lối thoát.