Thời gian 10 tháng chờ đợi ròng rã đã trôi qua, và cô đã sinh một cô công chúa đáng yêu tên là Tiết Vân. Cuộc sống của hai người họ ngày càng tốt đẹp. Hạnh phúc tràn ngập trong cuộc sống của họ, ngoại trừ một người duy nhất – Cố Dĩ Liên. Cô bạn vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau, trở nên ít nói hơn rất nhiều.
Hai năm sau, sân bay chào đón một bóng dáng quen thuộc, đó là Vân Tiếu Ngữ. Sau gần ba năm xa cách, cô đã trở về, mang theo nhiều suy nghĩ và đáp án cho những câu hỏi đã dày vò tâm trí. Với lòng quyết tâm, Vân Tiếu Ngữ đến thăm mẹ của Dĩ Liên, với hy vọng tìm kiếm một câu trả lời cho những điều còn dang dở.
Mẹ của Cố Dĩ Liên mở cửa, ánh mắt bà lạnh lùng nhìn người đứng trước mặt.
- "Cô là...?"
Vân Tiếu Ngữ cúi đầu chào bà một cách kính cẩn. Bà lặng lẽ mời Tiếu Ngữ vào nhà và chuẩn bị nước cho cô, nhưng sự dè dặt không hề biến mất khỏi giọng nói của bà.
- "Cô tới đây làm gì? Cô định làm phiền Cố Dĩ Liên nhà tôi thêm lần nữa phải không?"
Vân Tiếu Ngữ nhẹ nhàng đáp lời:
- "Cô à, tại sao cô vẫn giữ thái độ phản đối giữa con và Dĩ Liên vậy? Hai năm trước, con đã phải rời xa cô ấy, chờ đến ngày mà pháp luật chấp nhận hôn nhân đồng tính. Trong thời gian đó, dù thấy cô ấy khóc, con cũng không dám ra mặt để an ủi."
Bà Cố cứng giọng đáp lại:
- "Đó là chuyện trước đây. Giờ con gái tôi sống rất tốt"
Vân Tiếu Ngữ kiên nhẫn hỏi:
- "Cô có chắc rằng trong hai năm qua, Dĩ Liên đã quên con và yêu một người con trai không?"
Bà nhìn thẳng vào mắt cô, giọng đầy nghiêm nghị:
- "Cô định giáo huấn tôi sao?"
Tiếu Ngữ lắc đầu, giọng chân thành:
- "Không phải, cô đừng hiểu lầm. Giờ luật pháp đã cho phép bọn con, cô có thể thay đổi suy nghĩ của mình và nhìn nhận con được không?"
Bà Cố vẫn kiên định:
- "Con gái thì mãi là con gái, cô về đi."
Vân Tiếu Ngữ đứng dậy, nhưng trước khi bước ra khỏi nhà, cô quay lại và nói tiếp:
- "Cô cho con nói nốt. Con người sinh ra không ai muốn mình bị sai lệch giới tính. Chúng con không có quyền lựa chọn giới tính cho mình, đó là do số phận an bài. Cô nghĩ xem, nếu phải sống không đúng với con người thật của mình, liệu cô có hạnh phúc không? Trước khi luật pháp chấp nhận hôn nhân đồng tính, con đã phải chịu đựng ánh mắt kì thị và những lời chỉ trỏ của mọi người. Bố sinh con ra, ai mà không muốn con mình được hạnh phúc? Cô cấm con gái mình không được ở bên người mình yêu, liệu cô ấy có hạnh phúc không? Con mong cô suy nghĩ những lời con nói. Nếu có gì sai, mong cô tha thứ. Con xin phép về"
mẹ
Vân Tiếu Ngữ bước ra ngoài, cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng. Cô thở dài, chuẩn bị mở cửa ra về thì bất ngờ nghe thấy giọng bà Cố vang lên từ phía
sau:
- "Đứng lại. Hãy yêu thương con gái tôi. Nếu làm nó rơi một giọt nước mắt nào, đừng trách tôi."
Vân Tiếu Ngữ quay lại, nhìn bà Cố với sự ngạc nhiên xen lẫn niềm vui mừng. Cô không thể tin vào những gì vừa nghe. Đây là sự thật? Cô đã thành công? Giờ đây, cô được phép yêu thương và quan tâm đến Cố Dĩ Liên.
Cô bước lại gần, cúi đầu cảm tạ:
"Thật sự con cảm ơn cô rất nhiều"
Khi nhận được lời chúc từ mẹ của Cố Dĩ Liên, Vân Tiếu Ngữ không thể kìm nén sự vui mừng. Cô cảm thấy trái tim mình nhảy lên trong lồng ngực, tràn đầy hy vọng. Hai năm xa cách đã đủ, và cô không muốn chờ đợi thêm nữa. Quyết tâm trong lòng, cô vội vã ra khỏi nhà, hít thở không khí chiều muộn với cảm giác hồi hộp.
Buổi chiều, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống và ánh sáng vàng cam bao phủ khắp nơi, Vân Tiếu Ngữ dõi theo từng bước chân của Cố Dĩ Liên. Từ xa, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Dĩ Liên bước ra từ trường. Đây là hình bóng mà cô đã ngày đêm mong nhớ, là người mà cô không ngừng tưởng tượng trong giấc mơ của mình. Cô cảm thấy trái tim mình rộn ràng, dường như sắp vỡ ra vì xúc động.
Khi khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, Vân Tiếu Ngữ không còn giữ nổi sự kiên nhẫn. Cô chạy nhanh về phía Cố Dĩ Liên, từng bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng cũng đầy quyết đoán. Khi cuối cùng hai người gặp nhau, mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Dĩ Liên ngước nhìn lên, ánh mắt cô dừng lại ở Vân Tiếu Ngữ. Không cần lời nói, chỉ có những cái ôm chặt và những giọt nước mắt vui sướng. Vân Tiếu Ngữ ôm lấy Cố Dĩ Liên, siết chặt người cô yêu thương trong vòng tay mình. Cảm giác ấm áp và yên bình lan tỏa trong lòng họ. Những từ ngữ trở nên thừa thãi trong khoảnh khắc này; chỉ có sự hòa quyện của hai trái tim, của một tình yêu đã vượt qua thử thách và thời gian.
Vân Tiếu Ngữ thì thầm trong hơi thở nghẹn ngào:
- "Cuối cùng, chúng ta cũng đã tìm thấy nhau. Không còn phải chờ đợi nữa. cậu là tất cả những gì tớ cần, và tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa"
Cố Dĩ Liên ôm lấy cô chặt hơn, đôi mắt rưng rưng:
- "Em đã làm điều đó, Tiếu Ngữ. Em đã không từ bỏ, và bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
Buổi chiều kết thúc bằng một cái ôm dài, là kết thúc hoàn hảo cho một tình yêu đẹp, một tình yêu đã vượt qua thời gian và thử thách, mở ra một chương mới đầy hạnh phúc và tràn ngập yêu thương.
Hoàn chính văn.