Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Trạch Ân thức dậy, cha liền vội vội vàng vàng thúc giục hắn mau đi rửa mặt rồi ăn sáng. Hôm nay là thứ sáu, phải đi học. Bài vở của học sinh lớp 11 vẫn chưa căng thẳng lắm, hắn có thể nhân khoảng thời gian này nghiên cứu thật kỹ toà tháp trong không gian một chút, hôm qua bởi vì quá muộn rồi, hắn chỉ mới đi vào tầng 1 của toà tháp.
Trang Ngộ chạy xe máy đưa Trang Trạch Ân đi học, đời trước Trang Trạch Ân thành tích học tập rất tốt, lại không có cơ hội để học đại học. Cha hắn sau khi qua đời hắn liền thôi học, đến Trang gia liền bắt đầu vì tiếp nhận những chuyện rối ren kia mà càng không thời gian học hành. Những kiến thức phải học ở cấp ba, hắn cũng đã quên gần hết. Vốn cho rằng học lại sẽ hơi khó khăn, nhưng không biết vì sao, đầu óc của hắn cứ như được khai sáng. Những kiến thức đã học ở đời trước dường như khắc sâu trong đầu hắn, hơn nữa những kiến thức thầy cô giảng hắn cũng giống như vẫn còn khắc sâu vô cùng rõ ràng ở trong đầu.
Trang Trạch Ân cảm thấy rất ngạc nhiên, đây chắc là duyên cớ của Suối Âm Dương? Nếu không, phải giải thích thế nào khi đầu óc hắn đột nhiên thông suốt trở nên minh mẫn thông minh như vậy?
Suối Âm Dương này e rằng là đồ tốt, ít nhất có thể khiến cho linh hồn của con người đột nhiên trở nên trong sáng. Uhm, trở về nhất định phải cho cha uống một chút, ông đã bị bệnh mất ngủ từ lâu. Đã từng có 1 lần nửa đêm thức dậy đi tiểu đêm, Trang Trạch Ân liền thấy cha hoặc là ở trong phòng xem tivi, hoặc là ở trong phòng làm việc cưa gỗ làm điêu khắc. Trong nhà kho nhỏ có trữ 1 kho pho tượng, những pho tượng này lấy nhân vật chiếm đa số, cũng có động vật, cũng có khung cảnh. Nếu nói bệnh mất ngủ làm cho Trang Ngộ đạt được điều gì, đó chính là kỹ thuật điêu khắc gỗ thật sự tiến bộ rất lớn.
Trang Trạch Ân nhịn không được cười khúc khích 1 tiếng, thầy giáo môn tiếng Anh ở trên bục giảng ném 1 viên phấn trắng tới chỗ hắn: "Trang Trạch Ân! Em đứng dậy đọc nội dung mà tiết học trước thầy đã yêu cầu học thuộc lòng!"
Trang Trạch Ân mặt đầy mông lung đứng dậy, vào lúc mọi người đều cho rằng hắn phải xấu mặt, Trang Trạch Ân lại cười mỉm, lấy sự phát âm vô cùng lưu loát đọc thuộc lòng toàn bộ nội dung ngày hôm qua thầy giáo tiếng Anh đã bắt học thuộc lòng!
Thầy giáo tiếng Anh vẫn là 1 mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt đã mang theo ý cười: "Cho dù em có trí nhớ vượt trội cũng không thể lúc đang học tuỳ tiện mất hồn, đứng nghe giảng tiết này đi!"
Trang Trạch Ân đen mặt, thầy ơi ngài sao lại nghiêm khắc như vậy a! Nhưng mà nhớ lại đời trước, người thầy tiếng Anh này quả thật nghiêm khắc có tiếng. Đứng 1 tiết học, thẳng đến lúc chuông hết tiết vang lên, thầy giáo tiếng Anh mới cho hắn ngồi xuống. Đồng thời còn nhìn hắn 1 cái thật sâu, dường như thở dài giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sau khi tan học, Lâm Viễn Chí ngồi ở bàn phía sau tiến lên vỗ vai hắn, nói: "Mày sao vậy? Một bộ dáng không yên lòng."
Lâm Viễn Chí là con trai lớn của nhà chú Lâm, cùng lớp với Trang Trạch Ân. Trang Trạch Ân khoát khoát tay, nói: "Không có gì, tao chính là đột nhiên thất thần. Đúng rồi,... Trịnh Kim Long học ban nào?"
Trịnh Kim Long là 1 trong các tiểu đệ mà đời trước đi theo Trang Trạch Ân, nhà y là nhà nghèo nhất trong tất cả mọi người. Cha mẹ ra ngoài làm công mất liên lạc, trong nhà liền chỉ có y và một người bà gần 70 tuổi. Bà y thân thể mặc dù khoẻ mạnh, nhưng thật sự kiếm không được bao nhiêu tiền. Trịnh Kim Long gạt bà ra ngoài lăn lộn xã hội, bị Trang Trạch Ân kéo vào Trang gia. Lúc bà Trịnh không có tiền làm phẫu thuật tim, cũng là Trang Trạch Ân giúp đỡ tương trợ. Trịnh Kim Long cũng đủ trượng nghĩa, lúc đó chính là người đầu tiên chắn trước người Trang Trạch Ân.
Nghĩ đến chuyện này, hắn liền nhớ lại, Trịnh Kim Long hẳn chính là sau kỳ nghỉ hè năm nay sẽ thôi học. Hắn cần phải trước khi y tiếp xúc với mấy người ngoài trường học mà thuyết phục y, Trịnh Kim Long 1 lòng muốn kiếm nhiều tiền cho bà của mình dưỡng lão. Y mặc dù là 1 đứa nhỏ hiếu thảo, nhưng thật sự lòng dạ không sâu, chính là 1 đứa trẻ to xác hơi khờ 1 chút. Ở ngoài xã hội thay người cản đao công kích, 2 lần. Nếu không phải là Trang Trạch Ân, hắn không biết phải bị những người đó gài bẫy đến mức độ nào. Đến lúc đó đừng nói phụng dưỡng bà của mình, chính y sống thôi cũng đã thành vấn đề.
Lâm Viễn Chí nói: "Tuần trước còn thấy nó làm thêm ở quán ăn sáng, ở ban ba, nghe nói nó dự định đi phía nam làm thuê, không muốn đi học nữa."
Trang Trạch Ân vừa nghe, lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài, Lâm Viễn Chí chạy theo, hỏi: "Không phải, mày tìm nó làm gì? Cái người này mày cũng không phải không biết, trong đầu cả ngày không biết đang nghĩ cái gì. Nó nói muốn theo 1 lão đại nào đó, mày cũng đừng học theo nó a!"
Trang Trạch Ân nhìn Lâm Viễn Chí 1 cái, nói: "Học cái gì?"
"Đừng học xấu a! Cha tao nói rồi, muốn ra khỏi núi, chỉ có 1 con đường đó là học mà thôi. Theo lão đại gì đó, đều là đường ngang ngõ tắt."
Khuôn mặt thanh tú của Trang Trạch Ân hiện lên sự phức tạp, nói với Lâm Viễn Chí rằng: "Có vài chuyện, mày không hiểu đâu."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Viễn Chí cảm thấy Trang Trạch Ân có chút thần thần bí bí. Y thấy Trang Trạch Ân chạy hướng về phía ban ba, cũng không ngăn cản nữa. Trang Trạch Ân và y không giống nhau, 10 dặm 8 thôn đều biết, Trang Ngộ lúc 18 năm trước tới đây có thể nói là gây khiếp sợ trong 10 dặm 8 thôn. Danh tác lớn như vậy, thoáng cái bao hết vài ngọn núi? Lại nói ngọn núi hẻo lánh này, mặc dù có 1 cái tên thật hay là núi Tiên Nữ, bởi vì cộng lại có tổng cộng 7 ngọn núi, nhưng thật ra là 1 địa phương khỉ ho cò gáy.
Người trẻ tuổi đều muốn đi ra ngoài, ai còn muốn tiến vào? Nhưng người ta khen ngược, không chỉ tiến vào, còn đem vài ngọn núi làm lại giống như thế ngoại đào nguyên. Sau này nghe nói còn cưới vợ, theo những người đã từng thấy qua nói, người vợ đó thật sự không có từ nào để hình dung, vô cùng xinh đẹp. Thật sự giống như tiên nữ!
Trang Trạch Ân không cần phải đi ra khỏi núi, người ta vốn từ ngoài núi mà vào.
Xa xa thấy Trịnh Kim Long, Trang Trạch Ân lại không có kêu y. Tiểu tử này lúc này đang có quan hệ thân thiết với 1 lão đại nào đó, 1 thân quần áo bụi bặm, nhuộm một cái đầu màu vàng theo trào lưu, y là 1 học sinh ban thể dục, lớn lên rất cao, mặc dù hơi đen 1 chút, sửa soạn như vậy, còn thật sự hấp dẫn được không ít nữ sinh.
Lúc này Trịnh Kim Long đang có được chút ích lợi từ vị đại ca nọ, muốn làm cho y hồi tâm chuyển ý, e rằng có chút khó khăn, hắn cần phải tìm 1 thời cơ mới được. Trang Trạch Ân suy nghĩ 1 chút, lập tức nhịn không được mỉm cười.
Trịnh ngốc giỏi nhất là lừa dối, chỉ cần cho y chút tính toán nho nhỏ, liền có thể làm cho y thuận lợi thoát khỏi miệng hổ. Nếu như hắn nhớ không lầm, Trịnh ngốc lần đầu tiên đi theo lăn lộn với lão đại rất nhanh liền tiến vào. Bà Trịnh trong nhà có bày cái bàn, theo thông tục nói chính là thờ Khiêu Đại Thần *. Cái vật phong kiến mê tín này, cũng như mấy người trong sơn thôn vô cùng tin tưởng không nghi ngờ chút nào. Sau khi tan học Trang Trạch Ân gọi Lâm Viễn Chí, kêu y giúp đỡ cuối tuần đem Trịnh Kim Long kêu đến ngôi miếu Sơn Thần đổ nát ở giữa sườn núi của ngọn núi Tứ Cô Nương. Tiểu tử choai choai lỗ mãng, chạy khắp núi đồi, hẹn tốp năm tốp ba, lên núi xuống nước vào ngôi miếu đổ nát, đều là chuyện bình thường.
Lúc này đang là lúc thỏ rừng béo ú, Lâm Viễn Chí hẹn Trịnh Kim Long đi bắt thỏ. Trịnh Kim Long không nghi ngờ y, sáng sớm thứ 7 liền như đã hẹn đến Miếu Sơn Thần đổ nát ở giữa sườn núi của ngọn núi Tứ Cô Nương. Núi Tiên Nữ có 7 ngọn núi, từ Đại Cô Nương đến Thất Cô Nương, từng ngọn núi đều thướt tha phong cảnh xinh đẹp, nhưng cũng rất nghèo nàn. Cho nên người ở đây gọi đùa rằng ngọn núi này là ngọn núi ăn mày thứ 7, nếu không sao lại 1 thôn xóm vây quanh 1 ngọn núi lớn như vậy, mà 1 nhà so với 1 nhà còn nghèo hơn?
Trịnh Kim Long vừa mới bước vào miếu Sơn Thần, cánh cửa sau lưng đột nhiên không tiếng động tự đóng lại. Doạ cho tiểu tử choai choai này giật mình té ngồi dưới đất, chỉ vào cửa hô: "Phắc, trúng tà à?"
Ngoài lề: Lũ truyenfull.com và sstruyen.com đều là lũ ăn cắp, mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! ahihi^^
Sau lưng đột nhiên phảng phất truyền đến 1 âm thanh: "Người đến là Trịnh Kim Long sao?"
Trịnh Kim Long bị doạ cho ra 1 thân mồ hôi lạnh, xoay người nhìn tượng Sơn Thần giống như đang giương nanh múa vuốt sau lưng, nói: "Ai, ai đang nói chuyện? Đừng... Đừng giả thần giả quỷ với lão tử! Tao... Bà nội của tao cũng là người trong nghề này đó!" Nói rồi y đi vòng ra sau tượng thần, nhưng mà sau lưng tượng thần không có ai, lại xoay người, một người mặc áo đạo sĩ màu trắng mang mặt nạ xuất hiện ở trên đệm lót trong miếu Sơn Thần.
Trịnh Kim Long lấm lét nhìn trái nhìn phải, người này giống như đột nhiên xuất hiện, bởi vì trong ngôi miếu sơn thần này không hề có bất cứ chỗ nào có thể ẩn thân được, ngoại trừ phía sau tượng thần.
Nhưng mà Trịnh Kim Long vẫn không tin lắm, y phô trương thanh thế hô to: "Ha, tao ngược lại muốn nhìn 1 chút tiểu tử mày là ai!" Dứt lời, y tiến lên phía trước muốn đi lột xuống mặt nạ của người đó. Nhưng mà tay của y còn chưa đụng tới đối phương, đối phương lại giống như biến mất trong hư không không thấy đâu nữa. Trịnh Kim Long mặt đầy mông lung, bên tai lại truyền đến thanh âm như vừa nảy: "Trịnh Kim Long, đừng vội càn quấy!"
Trịnh Kim Long theo thanh âm ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy đối phương trong nháy mắt đã ngồi trên xà ngang của miếu Sơn Thần! Trên đời này không có cái loại pháp thuật thuấn di này, lúc này không phải do Trịnh Kim Long không tin, y sống tới lớn thế này rồi, còn chưa từng thấy qua thần tiên sống. Thế là dập đầu xuống đất, luôn miệng nói: "Xin lỗi lão thần tiên, xin lỗi lão thần tiên! Lão nhân ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với 1 đứa như con!"
Trang Trạch Ân trên xà ngang nhịn cười đến đau cả bụng, nhưng vẫn hắng giọng, nói: "Trịnh Kim Long, con có đại hoạ còn không tự biết, ta đây là đến làm phép hoá giải cho con!"
Trịnh Kim Long lập tức ngẩng đầu, hỏi: "Đại hoạ? Lão thần tiên xin ngài chỉ điểm!" Nói rồi y lại dập đầu xuống.
Trang Trạch Ân lập tức nói: "7 ngày này, con chỗ nào cũng không nên đi, cứ thành thật ở trường học hành, hoạ này sẽ tránh được. Nếu không, sẽ có hoạ lao ngục. Bảy ngày sau, gặp lửa tiếp xúc với quý nhân! Đi theo y, con sẽ lên như diều gặp gió!"
Trịnh Kim Long lập tức hỏi: "Quý nhân? Lão thần tiên xin ngài chỉ điểm, quý nhân này tên gọi là gì?" Lúc lại ngẩng đầu lần nữa, người mặc áo đạo bào đã không thấy đâu.
Ngay sau đó Lâm Viễn Chí đẩy ra cửa lớn của miếu Sơn Thần đi vào, nói: "Đi thôi Kim Long, chó săn tao đã chuẩn bị xong rồi!"
Trịnh Kim Long lại tiến lên đẩy Lâm Viễn Chí, nói: "Mày đến thật không đúng lúc! Quý nhân của tao a! A A A!"
Lâm Viễn Chí 1 mặt chẳng hiểu ra làm sao, khoé môi lại nhịn không được cong cong, xem ra vậy là Trang Trạch Ân thành công sao?
Mà người khởi xướng chuyện này đã trở về phòng của mình, cười đến ôm bụng lăn qua lộn lại ở trên giường. Lại bị cửa đột nhiên đẩy ra doạ cho giật mình, Trang Trạch Ân ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tính xâm lược xuất hiện ở cửa. Hắn cau mày, hỏi: "Anh là ai? Ai cho anh vào đây?"
Hết chương 4.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp!^^
Ngoài lề: Lũ truyenfull.com và sstruyen.com đều là lũ ăn cắp, mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! ahihi^^