Trang Trạch Ân khẽ lắc đầu 1 cái, cười lạnh 1 tiếng, vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt của mình, cùng với hai chân tàn tật. Ngoài cửa là những kẻ địch lâu năm kết thù với Trang gia, chỉ cần cửa vừa được phá vỡ, mạng của chính mình sẽ bị bọn họ chia cắt. Cho đến bây giờ Trang Trạch Ân mới hiểu rõ, Trang gia vì sao muốn đón hắn vào cửa sau khi cha mẹ của hắn đã qua đời. Vì sao muốn chú trọng bồi dưỡng hắn, vì sao chỉ đích danh muốn hắn làm người thừa kế.
Thái độ lạnh nhạt của Trang gia thu vào rất phong phú, nhưng thói đời ngày nay, lại không cho phép bọn họ tiếp tục đánh bóng bàn im hơi lặng tiếng phát đại tài nữa. Muốn tẩy trắng, khó, mấy kẻ địch lâu năm kia cũng sẽ không đồng ý. Tóm lại nên có một người đứng ra kiềm chế bọn họ, cái người này nhất định phải đi ra từ Trang gia, không thể là người ngoài.
Trang Trạch Ân không có cách nào lựa chọn xuất thân, cha của hắn vốn là con cả của Trang gia, lại cùng với mẹ của hắn bỏ trốn. Mai danh ẩn tích sống ở một sơn thôn nhỏ, nếu như không phải người của Trang gia tìm đến cửa, hắn căn bản là không biết cha ruột của mình lại có lai lịch lớn như vậy. Do mẹ đã sớm qua đời, hắn từ nhỏ lớn lên cùng cha, cha cũng vào năm hắn 16 tuổi bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời. Bởi vì tuổi đã quá lớn rồi, cô nhi viện không thu, lại còn chưa thành niên, không có cách nào tự nuôi sống chính mình. Người Trang gia tìm đến, không thể nghi ngờ là cho hắn 1 con đường sống.