Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 236




Mùa đông, Phó Tuyệt Ca nhận được tin từ A Xán, nàng nói thương nhân họ Tạ kia đã chết rồi, lúc Lý Y Cách tìm đến phủ đệ của hắn thì thân thích đã cho phát tang được năm ngày. Mười phần hết chín là do tứ nhân tra phái người giết người diệt khẩu bằng không một người đang khoẻ mạnh sao lại đột nhiên chết trên đường về nhà?

Manh mối cuối cùng cũng đã đứt, Lý Y Cách không còn cách nào khác phải điều tra lại từ đầu, truy xét từng người có liên quan đến vụ án buôn lậu.

Phía hai vị hoàng tước bắt đầu có được một ít manh mối liên quan đến Bạch gia, sau khi điều tra thì lần nữa đi vào ngõ cụt. Kì thật chuyện vu khống bát gia mưu phản liên quan đến rất nhiều quan viên trong triều, bọn họ đều một dạng miệng kín như bưng căn bản không thể tra được gì. Nhị gia sợ đả thảo kinh xà nên không dám dò hỏi từng người mà phái thuộc hạ lặng lẽ theo dõi hành tung của những quan lại thân thiết với lão tứ.

Đông Phương Tầm Liên không phải đèn cạn dầu, nàng đủ thông minh để nhận ra nhị hoàng tỷ và lục hoàng đệ đang điều tra chân tướng năm xưa. Trước bịt miệng những người có tham gia vụ án năm xưa, sau lặng lẽ thiêu huỷ chứng cứ, một sớm một chiều muốn lật lại vụ án là chuyện không thể. Từ sau việc bị Phó Tuyệt Ca lừa một vố đã để lại tâm lý ám ảnh, một khi xử lý xong chuyện sẽ lập tức cho người thu dọn sạch sẽ tuyệt đối không để xảy ra sơ suất gì.

Không nghĩ hành động bộc phát của mình sẽ khiến Đông Phương Tầm Liên càng thêm cẩn thận, Phó Tuyệt Ca bắt đầu hối hận, nếu biết trước nàng đã không dùng cách giả vờ lấy lòng moi tin tức từ miệng ả.

Hai bên căng thẳng nhiều năm, quan lại trong triều đều đã chọn xong phe phái, trận chiến này hoặc là chiến thắng vẻ vang hoặc là máu chảy thành sông. Tứ gia bát gia đều là đích tử, đều được hoàng đế xem trọng, căn bản không ai có thể đoán trước được người nào sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn.

Mà hoàng đế thân thể một ngày không bằng một ngày, kiệt quệ đến nổi một tháng chỉ lâm triều năm bảy lần, những ngày còn lại chỉ nằm trên giường hô hấp nặng nhọc. Người sắp chết luôn luyến tiếc những thứ đang có, hoàng đế không dễ dàng từ bỏ hoàng vị tôn quý của mình, nửa đêm hạ một đạo thánh chỉ cho người gấp rút đến Cao Ly đón Kim Nhuỵ Nhuỵ.

Đông Phương Tầm Tuyết nhận được tin từ mật thám lập tức dẫn theo hai trăm tinh binh đến Cao Ly, trước khi người của hoàng đế kịp tìm thấy Kim Nhuỵ Nhuỵ đã một kiếm kết liễu ả. Kim Nhuỵ Nhuỵ từ lúc sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, dù bát gia không động thủ thì ả cũng không sống nổi hết mùa đông năm nay.

Giải quyết xong chuyện Đông Phương Tầm Tuyết gấp rút thúc ngựa quay về quân doanh, người của hoàng đế đến nơi chỉ nhận được xác của Kim Nhuỵ Nhuỵ. Máu của người chết không thể luyện thành đan dược trường sinh, hoàng đế suy sụp đến nổi đổ bệnh liệt giường mấy tháng liền luôn miệng lẩm bẩm trường sinh gì đó. Phải mất rất lâu hoàng đế mới có thể hồi phục nhưng sau cơn bạo bệnh thân thể kiệt quệ héo mòn thấy rõ, tấm long bào tôn quý đang mặc trên người trở nên lỏng lẻo không còn phù hợp với hắn nữa.

Triều đình bắt đầu dấy lên những cơn sóng ngầm càng lúc càng dữ dội.

Một ngày mùa thu năm thứ năm, Phó Tuyệt Ca cuối cùng cũng được gặp nương thân, mẫu tử hai người ôm nhau mừng mừng tủi tủi không dám tin sẽ có ngày trùng phùng.

"Nương thân ngài ốm đi nhiều quá, trong người có chỗ nào không khoẻ hay sao?"

"Ta tuổi tác cũng đã cao, nay ốm mai đau là chuyện thường tình." Lưu thị kéo nhi nữ ngồi xuống bên cạnh tỉ mỉ quan sát nàng: "Hảo hảo một cô nương như hoa như nguyệt, thanh xuân phơi phới lại bị bào mòn thành như vậy, nương nhìn ngươi trong lòng vô cùng đau xót. Nếu sớm biết bát gia không thể dựa dẫm ta nên đem ngươi gả ra ngoài từ trước đỡ phải cùng nàng chịu khổ."

"Đừng nói chuyện này nữa, là nhi nữ tự nguyện không phải lỗi của bát lang."

"Đã là lúc nào rồi ngươi còn nói giúp cho nàng? Đừng tưởng nương thân không biết gì, ở quê nhà nương thân nghe được không ít chuyện của bát gia đâu. Bát gia nàng kiếp này xem như không còn hy vọng gì nữa, hoạ chăng Hoàng thượng trước khi băng thệ nhớ đến còn một nhi nữ ở biên quan miễn cưỡng để nàng làm một cái vương gia vô danh còn không thì sẽ mãi mãi là tiểu binh tiểu tốt. Ngươi lẽ nào muốn cùng nàng đến biên quan chịu nắng thiêu mưa dầm? Nương thân nói cho ngươi biết chuyện khác ta có thể nhượng bộ nhưng chuyện này thì không! Ngươi là nhi nữ duy nhất của ta, bắt ta nhìn ngươi chịu khổ thà ta chết còn dễ dàng hơn!"

Phó Tuyệt Ca không biết phải giải thích với nương thân thế nào, mười ngón tay hết siết chặt trản trà rồi lại thả ra: "N-Nương thân, chuyện không hoàn toàn như vậy, bát gia nàng sắp rửa được tội danh quay về kinh thành rồi."

"Mấy lời này chỉ để hống oa oa thôi, ngươi lớn như vậy rồi mà cũng tin?"

"Không phải, bát gia nàng thật sự..."

"Vậy ngươi nói bát gia khi nào rửa sạch tội danh? Khi nào hồi kinh? Khi nào thú ngươi làm đích nương tử?" Lưu thị nhướn nhướn mày, tức giận vỗ mạnh xuống bàn khiến nước trà trong trản văng khắp nơi: "Không trả lời được phải không? Bát gia đi bao nhiêu năm rồi? Nàng đi năm năm rồi! Ngươi còn tin bát gia có thể hồi kinh rồi thú ngươi làm Thái tử phi sau đó làm Đại Minh Hoàng hậu sao? Nha đầu, ngươi tỉnh lại đi, chuyện này căn bản là không thể. Đây là mưu phản, là mưu phản đó! Hoàng thượng sẽ để một hoàng tước muốn giết mình hồi kinh hay sao?"

"Bát gia không có mưu phản! Chỉ cần rửa được tội danh ngài sẽ được phép hồi kinh!" Phó Tuyệt Ca kích động đứng bật dậy, hai mắt hoen đỏ muốn khóc lại không dám khóc: "Bát gia đã hứa với nhi nữ ngài nhất định sẽ trở về, nương thân không cần khuyên ta nữa!"

Chát!!

Mi Cát và A Bích kinh sợ bưng chặt miệng, không ngờ có ngày tứ nương tử động thủ đánh chủ tử nương nương!

"Ngươi hồ đồ cũng hồ đồ năm năm rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ? Vì cái gì chứ? Ngươi vì cái gì mà kiên quyết như vậy? Bát gia nàng sắp không xong rồi, ngươi còn muốn theo chân nàng lang bạt khắp biên quan mới vừa lòng? Ta chỉ có một mình ngươi là nhi nữ, ta không hy vọng ngươi giàu sang phú quý cũng không trông đợi ngươi trở thành Hoàng hậu, ta chỉ muốn ngươi giống những quân quý khác xuất giá sinh hài tử! Ngươi vì một tước quý cả lời nương thân cũng không nghe nữa, ngươi rốt cuộc có hiểu bản thân đang làm gì hay không hả?!"



"Nữ nhi không quan tâm, nữ nhi chỉ biết mình muốn ở bên cạnh bát lang, chỉ muốn gả cho bát lang, những chuyện khác nữ nhi không cần quan tâm!"

"Phó Tuyệt Ca ngươi muốn chết có phải không? Hả?" Lưu thị giận dữ vung nắm đấm liên tục vào người nàng: "Ngươi muốn chết thì chết xa một chút đừng để ta nhìn thấy ngươi! Mau đi chết đi!!"

"Tứ nương tử, đây là chủ tử nương nương a! Ngài đừng đánh nữa! Đừng đứng nữa!!"

A Bích không ngăn cản kịp chỉ sợ tứ nương tử thật sự đem chủ tử nương nương đánh chết. Lưu thị trong cơn nóng giận không suy nghĩ nhiều trực tiếp đem A Bích đẩy ngã xuống đất.

"Chủ tử nương nương cái rắm! Nàng vô danh vô phận hầu hạ bao nhiêu năm, các ngươi không cần mặt mũi nhưng nàng cũng cần mặt mũi, có biết bên ngoài bao nhiêu người cười nhạo nàng ngu xuẩn hay không!?"

"Nương thân, nhi nữ biết mình không tốt, không nghe lời ngài nhưng ngài cũng không cần phải mắng A Bích chứ?" Phó Tuyệt Ca đưa tay quẹt nhanh nước mắt trên mặt: "Nương thân không muốn gặp nhi nữ cũng không xuất hiện làm chướng mắt ngài."

"Ngươi đứng lại!!"

Lưu thị cầm lấy trản trà ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung vô tình cứa trúng tay Phó Tuyệt Ca. Vết thương vốn dĩ rất nhỏ nhưng lại chảy máu không ngừng, mặt nhỏ nháy mắt biến trắng đau đớn ôm chặt bàn tay.

Không nghĩ sẽ ném trúng nhi nữ, Lưu thị cuống cuồng đẩy luân ỷ đến gần bắt lấy bàn tay nàng xem thử: "Thật là! Tại sao ngươi không tránh? Không phải nói đi sao? Đi chậm như rùa vậy!"

Phó Tuyệt Ca đau đến hai mắt ứa lệ nhưng môi lại nhoẻn cười: "Nương thân thương xót nhi nữ."

"Thương xót cái rắm! Cho ngươi đau chết mới hiểu chuyện!" Rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng vẫn mạnh miệng: "A Bích, Mi Cát mau đi gọi đại phu giúp nàng băng bó đi."

A Bích nhận lệnh nhanh chóng chạy đi tìm đại phu, lát sau dẫn đến một nam tử trung niên ôm chẩn tướng cồng kềnh bước vào. Phó Tuyệt Ca gác tay lên bàn để đại phu kiểm tra vết thương, xác định vết thương không nghiêm trọng liền giúp nàng bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, đều đặn bôi thuốc hai ba ngày là khỏi thôi."

"Đa tạ đại phu."

"Không cần, việc nên làm thôi."

Mi Cát chủ động theo đại phu đến dược quán lấy thuốc để A Bích ở lại hầu hạ chủ tử nương nương và tứ nương tử.

"Dù sao nói ngươi cũng không nghe lọt tai, từ nay về sau ngươi muốn làm gì thì làm, coi như ta chết rồi đi!"

Không để Phó Tuyệt Ca kịp lên tiếng tứ nương tử đã giận dỗi tự đẩy luân ỷ rời đi, A Bích tay chân nhanh nhẹn chạy đến giúp nàng đẩy xe qua bậc cửa.

Đi thêm một đoạn Lưu thị đột nhiên khoát tay ngăn A Bích: "Ngươi quay về hầu hạ nàng đi, ta tự đẩy xe cũng được."

"Còn chút nữa là đến rồi để nô tỳ giúp nương tử đẩy xe đi."

"Ta tự làm được, ngươi về xem mặt nàng có sưng không, nếu sưng thì giúp nàng bôi thuốc."

A Bích che miệng tủm tỉm cười: "Tứ nương tử mặc dù tức giận nhưng vẫn rất quan tâm chủ tử nương nương a."



"Hừ, đừng nghĩ nói mấy lời này ta sẽ tha thứ cho các ngươi. Nếu không phải các ngươi xúi giục thì nàng sẽ ngốc nghếch chờ đợi bát gia đến bây giờ sao? Cô nương khác mười lăm mười sáu tuổi đã thành gia lập thất, hai mươi tuổi hài tử chạy nhảy khắp sân rồi, còn nàng thì sao? Hai mươi tuổi còn chưa xuất giá, bao nhiêu người cười nhạo nàng nói nàng là thị thiếp bị ruồng bỏ!"

"Tứ nương tử bớt giận, kì thực chủ tử nương nương không gạt ngài đâu, bát gia thật sự sắp được hồi kinh rồi."

Lưu thị đầy mặt nghi ngờ nheo mắt hỏi: "Ý tứ gì?"

"Hôm qua A Xán tỷ tỷ gửi thư về nói là tìm được một người nữa đang giữ chứng cứ buôn lậu của tứ gia, do sợ giống lần trước xảy ra sự cố nên nàng không nói tên hắn ra. Phía hai vị hoàng tước cũng đã tra ra được những manh mối quan trọng, ít nhất là nửa năm dài nhất là một năm bát gia sẽ có thể hồi kinh rồi."

"Đừng nói mấy lời này để hống ta, ta mới không tin chủ bộc các ngươi."

"Tứ nương tử nếu không tin có thể chờ đợi thêm một năm, nếu sau một năm bát gia vẫn chưa thể hồi kinh thì không cần tứ nương tử động thủ nô tỳ trực tiếp đem chủ tử nương nương về cho ngài."

Lưu thị cảnh giác quan sát sắc mặt của A Bích cảm nhận được nha đầu này không có nói dối nàng.

"Hảo, ta chờ thêm một năm nữa, nếu một năm sau bát gia không hồi kinh ta lập tức đưa nàng về quê cũ tìm một nơi tốt gả đi."

"Tứ nương tử cứ việc an tâm."

Luân ỷ tiếp tục lăn bánh đi về phía trước.

Thời gian này vô cùng đặc biệt, muốn lôi được Đông Phương Tầm Liên xuống nước mọi hành vi ứng xử đều phải cẩn thận mười phần không thể để người khác nắm được thóp. Vì vậy mà Phó Tuyệt Ca chỉ có thể ở cạnh chăm sóc nương thân khoảng hai ngày, sau đó nhị gia lại xuất hiện đưa người đi trong đêm. Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng nghĩ đến cách ngày bát gia rửa sạch oan tình không còn bao lâu tâm trạng liền phấn chấn trở lại.

Trung thu, Phó Tuyệt Ca nhận được thư khẩn từ hai vị hoàng tước, bọn họ nói trong buổi thượng triều sáng nay Hoàng thượng hạ chỉ ban cho tứ nhân tra đất phong định ngày mười lăm tháng mười sẽ rời khỏi kinh thành. Chuyện này nằm trong dự đoán của Phó Tuyệt Ca, một người bị hài nhi tính kế nhiều lần như hoàng đế dĩ nhiên sẽ không thể bỏ qua cho người muốn lấy mạng mình. Mặc dù không biết hắn sẽ chọn ai làm người kế vị, nhưng tứ nhân tra vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành Thái tử.

Quả nhiên sau khi biết bản thân không còn cơ hội trở thành Thái tử, Đông Phương Tầm Liên lập tức trở mặt với Hoàng thượng, lặng lẽ tập hợp binh mã chuẩn bị bức cung.

Chờ đợi bao năm rốt cuộc cơ hội cũng đến, Phó Tuyệt Ca ước chừng thời gian, trong khoảng từ cuối đông đến đầu xuân là khoảng thời gian trong cung bận rộn nhất, hẳn tứ nhân tra sẽ chọn thời gian này để tấn công vào kinh thành. Nếu như thế các nàng có gần nửa năm để chuẩn bị ứng phó, phía bát gia vận động được hơn bốn ngàn binh sĩ tinh nhuệ, lương thức cũng đã tích trữ đủ cho một trận đánh dài.

Sau khi điều tra nhị hoàng tước phát hiện trong tay Đông Phương Tầm Liên có gần một vạn quân, hai bên chênh lệch một nửa, trận này chỉ nắm chắc được hai phần thắng. Nhưng Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong lại rất bình tĩnh không có vẻ gì là lo lắng sợ sệt, đối với nàng mà nói bốn ngàn quân được huấn luyện bài bản vẫn hơn hẳn một vạn quân chưa từng bước chân ra chiến trường. Với kinh nghiệm tích lũy suốt năm sáu năm thì việc giải quyết Đông Phương Tầm Liên đối với nàng dễ như trở bàn tay, còn hứa hẹn không đến nửa tháng sẽ thành công.

Chuyện cần làm nhất bây giờ là chờ đợi, chờ đợi Đông Phương Tầm Liên tự đào hố chôn mình, chờ đợi ngày rửa sạch oan khuất đường đường chính chính bước ra ánh sáng.

Ngoại trạch đang ở đã bị tứ nhân tra phát hiện, thời điểm mấu chốt Phó Tuyệt Ca không muốn xảy ra bất trắc gì, quyết định không thông báo với bất kì ai lặng lẽ dọn khỏi ngoại trạch đang ở. Nơi nàng dọn đến là Kinh Châu, quận Quế Dương, ngõ Cách Nguyệt, sau khi đến nơi an toàn mới gửi cho Nhị vương phi và Lục vương phi một phong thư báo bình an. Hai vị hoàng tước rất tán thành cách làm này của nàng, vạn nhất tứ nhân tra bại trận lấy nàng làm con tin thì dù cách hoàng vị chỉ còn một bước chân Đông Phương Tầm Tuyết cũng không dám bước lên.

Trừ tịch, tuyết rơi không thấy lối, sương lạnh giăng trên mái ngói đỏ tươi, bàn tay hết nắm chặt lại nhẹ nhàng buông lỏng. Ngựa xe lộc cộc lăn bánh trên đường lớn, ngọc thủ tinh tế nhẹ vén mành vải, hơi thở yếu ớt mang theo một làn khói bạc.

"Nương nương đừng nhìn nữa coi chừng nhiễm phong hàn."

"Ta không thấy lạnh." Phó Tuyệt Ca vui vẻ híp mắt cười nói với A Xán bên cạnh: "Cũng tròn năm ta chưa gặp lại bát lang, ta nóng lòng muốn nhìn thấy ngài."

"Bát gia phải nửa đêm mới đến kinh thành, ngài có nóng lòng cũng phải kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa." A Xán ôn nhu tri kỉ vươn tay giúp nàng chỉnh sửa áo choàng đang mặc trên người: "Đêm nay nguy hiểm trùng trùng, lệnh ái ngài nhất định phải cẩn thận."

"Ngươi nói đúng, hôm nay là thời gian thích hợp để tạo phản, ta và bát lang phải cẩn thận hơn."

Xe ngựa nặng nề dừng trước cổng sau Thân vương phủ, Phó Tuyệt Ca kéo mũ trùm đầu lên, từ từ bước xuống xe ngựa tiến nhập màn đêm tăm tối.