Hảo cho ngài bát lang! Ngài dám nói giọng nói ta giống tiếng vịt kêu?!
"Vi thần giọng nói sinh ra đã như vậy, khiến bát gia chê cười rồi."
"Bắt mạch thì bắt mạch."
Đông Phương Tầm Tuyết quay người đi về phía giường, tay phải nhấc đoạn tay áo tay trái lên đến khuỷu tay, tìm một tư thế thoải mái gác tay lên bàn vuông nhỏ. Phó Tuyệt Ca bưng ghế đẩu đặt bên cạnh giường, học theo Thái y kiểm tra mạch đập của bát gia.
Trộm liếc nhìn sắc mặt bát gia rồi nhìn đến xương cổ tay trắng trẻo không chút tỳ vết, khoé môi hơi nhếch lên nở nụ cười thập phần giảo hoạt. Ngón tay mềm mại không xương từ bắt mạch chuyển sang sờ soạng dần lên trên nhưng mới đến nửa đường đã bị một bàn tay khác túm lấy.
"Ngươi đang làm gì?" Bát gia khó chịu gằn giọng đe doạ: "Ai cho ngươi lá gan đó?"
"Người ta nghe nói bát gia tuyệt đại phong hoa nên muốn gần ngài thêm chút nữa như vậy cũng không được sao?"
Còn chưa nói hết câu bàn tay còn lại đã vung đến sờ lên ngực bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết giống như gặp quỷ ba một tiếng vỗ rơi bàn tay của quân y mới đến, nóng giận đứng bật dậy bước ra cửa: "Mặc Thành! Cố Sâm! Là ai để quân y này đến trướng của bản vương?"
"Ây u, bát gia tính tình nóng nảy thật đó." Phó Tuyệt Ca vẫn chưa muốn kết thúc trò đùa của mình, một phát nhào đến ôm chặt thắt lưng của bát gia: "Bát gia tin tức tố thật đậm hại người ta cả người đều không thoải mái!"
Lông tóc toàn thân đồng loạt dựng đứng, Đông Phương Tầm Tuyết không chút lưu tình quay phắt lại túm lấy cổ Phó Tuyệt Ca đem nàng ấn lùi về vách trướng. Phó Tuyệt Ca không nghĩ bát gia sẽ thật sự động thủ, sợ đến mặt nhỏ biến trắng, hoảng trương giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"N-Người ta là ai ngài không biết sao?"
Giọng nói vịt kêu biến mất thay vào đó là âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân. Đông Phương Tầm Tuyết nghi ngờ tai mình có vấn đề, thử cúi đầu ngửi xung quanh tiểu quân y nhưng không ngửi thấy tin tức tố thơm ngọt kia.
"Ngươi là ai?"
Phó Tuyệt Ca đắc ý nhấc chân mày: "Ngài đoán?"
"Giả thần giả quỷ, ngươi cho rằng bản vương không dám giết..."
Khăn mặt nhanh chóng bị Đông Phương Tầm Tuyết lột xuống, đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, hai má bánh bao phình to biểu thị bất mãn.
"Ngài giết ai?"
"Tiểu ngốc!?" Đông Phương Tầm Tuyết kích động túm lấy hai vai nàng điên cuồng ngửi xung quanh: "Nàng sao lại không còn mùi nữa? Sao ta không ngửi được mùi của nàng nữa?"
"Ngài nghĩ ta dám mang một thân tin tức tố quân quý đến quân doanh sao?"
"Đúng, đúng, quân doanh đều là tước quý, nàng không nên phát mùi." Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng đến mất khống chế, khoé môi một mực giương cao không thu lại được: "Nàng làm sao đến được đây? Trên đường đi có gặp nguy hiểm không?"
"Ta được nhị gia lục gia hộ tống đến đây, trên đường đi không gặp chuyện nguy hiểm gì." Phó Tuyệt Ca duỗi ngón tay chọt chọt vào mặt nàng: "Trái lại là ngài, đầu tiên là nói ta giọng vịt kêu sau đó lại nói muốn giết ta, ngài có phải chán ta rồi không?"
"Nàng trên người không có tin tức tố, mặt cũng che, giọng cũng đổi ta làm sao nhận ra được đó là nàng chứ? Ta đơn thuần nghĩ nàng thật sự là quân y nên mới nói những lời này, tiểu ngốc, nàng không được hiểu lầm ta."
"Hừ! Xem ngài nói, vạn nhất sau này ta không còn xinh đẹp nữa, giọng cũng không còn hay như bây giờ ngài sẽ không nhận ra ta?"
"Làm sao có thể? Nàng sau này có ra sao vẫn là tiểu ngốc của ta."
Phó Tuyệt Ca giận dỗi khoanh hai tay trước ngực, phì phì thở ra khói: "Ngài đừng tưởng nói mấy lời dễ nghe là ta sẽ bỏ qua chuyện này."
"Vậy xem ra ta phải tích cực hơn mới được."
Không đợi Phó Tuyệt Ca hiểu lời này có ý nghĩa gì Đông Phương Tầm Tuyết đã dứt khoát ôm nàng đi về phía giường ngủ. Phó Tuyệt Ca xấu hổ muốn chui xuống đất, ở đây là quân doanh có bao nhiêu người đi lại, bát gia sao có thể nghĩ làm mấy chuyện như vậy?
Toàn thân nhanh chóng được bao bọc trong chăn ấm, Phó Tuyệt Ca thoải mái duỗi thẳng người, cánh tay vòng sau cổ bát lang cũng rút trở về. Vẫn là ở trong lòng bát gia là thích nhất, nồng đậm tin tức tố quen thuộc bao trùm từng tấc da thịt mang đến một cỗ cảm giác an toàn kì lạ. Ngoài dự đoán bát gia không làm gì quá phận với nàng, chỉ yên tĩnh nằm bên cạnh chăm chú quan sát nàng, giống như muốn đem nàng dung nạp vào cơ thể mình.
Phó Tuyệt Ca cũng học theo bát lang, ngón tay không an phận sờ loạn khắp mặt đối phương: "Ngài nói chúng ta cả ngày chỉ nằm như vậy nhìn nhau thôi có được hay không?"
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, điểm tay lên chóp mũi nàng: "Nàng thích là được."
"Nhưng quân vụ thì sao? Ngài cũng đâu thể chỉ nằm ở đây cả ngày được."
"Những thứ khác đều không quan trọng bằng nàng."
"Xem miệng ngài ngọt chưa kìa." Phó Tuyệt Ca kéo tay bát gia tự nhiên gối đầu lên, từng chút đem thân thể ôn hương nhuyễn ngọc áp đến gần: "Nhưng mà nằm mãi như vậy cũng rất nhàm chán không phải sao? Hay là chúng ta làm chút chuyện gì đó thú vị đi?"
"Nàng nói?"
"Bàn chính sự."
"..." Đông Phương Tầm Tuyết nguy hiểm nheo nheo mắt: "Chuyện thú vị nàng nói là bàn chính sự?"
"Phải nha, chuyện này rất thú vị đó." Phó Tuyệt Ca nhịn cười đến nổi đau hết cả bụng vẫn phải giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt: "Ta cũng là vì chính sự mà đến đây gặp ngài a."
Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát xoay lưng từ chối giao tiếp, đùa sao, hiếm hoi lắm mới có cơ hội ở bên cạnh tiểu ngốc mà nha đầu này lại muốn bàn chính sự!?
Phó Tuyệt Ca trộm cười, giơ ngón tay chọt chọt lưng nàng: "Bát lang không muốn nghe chính sự vậy ngài muốn nghe cái gì?"
"Tất nhiên là muốn..."
Lời đã đến cửa miệng lại không thốt ra được, chung quy Đông Phương Tầm Tuyết da mặt mỏng dễ xấu hổ có lớn thêm vài tuổi cũng không dám trực tiếp đòi hỏi tiểu ngốc tiêu kí.
"Muốn thế nào?"
"Nàng biết rõ còn hỏi? Mà lúc này vẫn chưa thích hợp, đến tối xem ta làm sao thu thập nàng!"
Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười, bộ dáng dục cầu bất mãn của bát lang thật sự rất khả ái nha!
Đông Phương Tầm Tuyết hắng giọng hai tiếng che giấu vệt đỏ trên má: "Bây giờ nàng nói chính sự là gì?"
"Mấy ngày trước Nhị vương phi và Lục vương phi đến tìm ta than khóc kể lể nói ngài rượu say kích động đánh nhị gia và lục gia một trận, còn nói muốn cùng hai người họ ân đoạn nghĩa tuyệt. Bất quá ngài thật sự động thủ đánh người sao? Bát gia mà ta biết không bao giờ đánh người."
"Không hẳn là đánh bọn họ, chỉ là xốc y phục rồi ném xuống đất thôi."
"..." Khoé môi kịch liệt rút trừu: "Vậy có gì khác nhau đâu? Vẫn là đánh người."
Đông Phương Tầm Tuyết chán nản xoay người ngồi dậy, từ trên nhìn xuống tiểu ngốc giải thích: "Nghĩ đến nàng vì giúp nương nương rửa sạch oan tình mà phải lấy lòng tứ hoàng tỷ ta liền nổi giận. Hai người bọn họ đều là hoàng tước quyền uy hơn người nhưng lại không làm được chuyện gì còn liên luỵ nàng chịu uỷ khuất. Ta chỉ ném bọn họ xuống đất đã là nhượng bộ lớn rồi, nếu là người khác ta sớm đã một kiếm chém chết từ lâu."
"Chuyện này là ta tự nguyện, nếu không làm như vậy sẽ không ai phát hiện hậu cung lẫn hậu viện vương phủ đều có tai mắt của tứ gia. Sau chuyện này lục gia cho kiểm tra trên dưới Nghĩa vương phủ phát hiện được một vài nội gián do tứ gia đưa vào."
"Tứ hoàng tỷ không làm gì nàng chứ?"
"Ta chỉ nói có vài câu đã lấy được tin tức rồi, dù sao tứ gia đang bận giải quyết hải tặc ở vùng duyên hải không có tâm tư quản đến ta." Phó Tuyệt Ca áp hai tay lên má bát gia ra sức xoa xoa: "Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, ta thật sự không xảy ra chuyện gì cả."
"Tại sao nàng không nói chuyện này với ta?" Đông Phương Tầm Tuyết ảm đạm cúi đầu rũ mắt: "Nàng không tin ta có thể giúp nương nương rửa sạch oan tình?"
"Bát lang của ta lợi hại như vậy sao có chuyện không làm được? Nhưng ngài ở quân doanh phải giải quyết rất nhiều chuyện, cũng không tiện vào kinh điều tra, ta thân là thiếp thất của ngài dĩ nhiên phải giúp quan gia cáng đáng một phần trách nhiệm. Lại nói nếu ta đích thân làm chuyện này sẽ khiến nương nương đối ta có nhiều hảo cảm hơn, sau này bàn chuyện hôn sự cũng dễ dàng hơn."
"Hoàng hậu nương nương không làm khó nàng chứ?"
"Nương nương rất cố chấp không chịu nhận thua trước Hoàng thượng, may mà ngài vẫn còn nghĩ đến bát lang đang gặp nạn mà kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho ta nghe."
Đông Phương Tầm Tuyết giống như nghe được câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất, trào phúng cười khẩy một tiếng: "Nàng nói nương nương nghĩ đến ta không bằng nói nương nương nghĩ đến tiền đồ của Thường gia. Nàng không cần nói giúp cho nương nương, trong lòng ta biết rõ nương nương chẳng qua chỉ xem ta là một con chốt thí tuỳ lúc có thể hy sinh. Cũng khó trách, ta chung quy không phải thân sinh nhi nữ của nàng, lạnh nhạt hay đuổi giết cũng là lẽ thường tình."
"Bát lang đừng nói như vậy, Hoàng hậu nương nương tuy không nói ra lời nhưng vẫn rất quan tâm đến ngài." Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bát gia đặt vào giữa lòng bàn tay ủ ấm: "Con người nương nương khẩu thị tâm phi đâu phải ngài không biết, đợi ngài thắng lợi trở về người vui mừng nhất an tâm nhất chính là nương nương."
"Nghe nàng nói chuyện phiền muộn mấy ngày nay của ta đều tiêu tan hết, nàng đúng là tiểu phúc tinh hiểu lòng người." Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch miết gò má bánh bao, nhịn không được cúi xuống hôn một cái: "Có tiểu tức phụ thông minh hiếu thuận như vậy nương nương còn không vừa lòng, không biết trong mắt nàng tức phụ thế nào mới là tốt nữa?"
"Bát lang thấy ta tốt là được, người khác nghĩ thế nào không quan trọng."
"Miệng nàng mới ngọt, lời nào nói ra cũng dễ nghe."
Phó Tuyệt Ca nhổm người đem Đông Phương Tầm Tuyết ấn ngã xuống giường, nghịch ngợm cười lộ răng nanh nhỏ: "Vậy bát lang có muốn nếm thử không?"
"Cầu còn không được."
Cánh môi non mềm ngay lập tức bị người trước mặt mãnh liệt chiếm đoạt.
Một đêm này Phó Tuyệt Ca cùng bát lang đồng sàn cộng chẩm, mùi mồ hôi nồng nặc quyện với tin tức tố quen thuộc, nàng hoàn toàn buông bỏ bản thân xuôi theo từng cơn sóng triều.
Nhẩm tính thời gian ba năm nay nàng được bát gia sủng hạnh khoảng năm sáu lần, mỗi lần cách nhau khoảng chừng nửa năm nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì. Sau mỗi lần tiêu kí Phó Tuyệt Ca đều sẽ uống thuốc thụ thai, uống liên tục mấy ngày liền uống đến khắp miệng đắng đến chảy nước mắt. Chuyện này không thể trách bát gia càng không thể trách nàng, có trách là trách lão thiên gia ban cho hai người quá nhiều thử thách.
Tiếc là nàng chỉ có thể ở lại quân doanh một đêm, sáng sớm hôm sau nhị gia lục gia trực tiếp đem nàng ném lên xe ngựa tức tốc quay về kinh thành trước khi bị hoàng đế phát hiện.
"Bát lang ngài phải nghỉ ngơi thật tốt! Không được cậy mạnh thức khuya xem công văn có biết không?"
Đông Phương Tầm Tuyết có thể nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của binh sĩ, hắng giọng ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, hướng Phó Tuyệt Ca vẫy tay tạm biệt.
"Bản vương biết rồi, nàng cũng phải giữ sức khoẻ."
Phó Tuyệt Ca lúc này mới chịu thả mành xuống, buồn bã ôm tay nải thút thít khóc còn phải hơn nửa năm nữa nàng mới gặp được bát lang, những ngày tiếp theo nàng phải làm sao sống tiếp đây?
Nghe tiếng nức nở từ trong xe ngựa truyền ra, lục hoàng tước sinh lòng trắc ẩn lấy khăn tay của bản thân đưa vào cho nàng lau nước mắt: "Đừng khóc nữa, lão bát cũng đâu phải ở mãi quân doanh, sớm muộn nàng cũng về bên cạnh ngươi thôi."
"Đa tạ lục gia." Phó Tuyệt Ca đẩy nhẹ cánh tay của lục hoàng tước tỏ ý khước từ không dùng khăn tay của hắn: "Nô gia có khăn."
Lục hoàng tước chậm chạp nhét lại khăn tay vào ngực áo: "Ngoại trạch đó ngươi dùng có cảm thấy bất tiện không? Có cần bản vương cho người mua thêm vật dụng đến đó?"
"Không dám làm phiền lục gia, ta sống ở ngoại trạch rất tốt, có điều mấy năm nay do đề phòng người khác phát hiện tung tích mà ta không gặp được nương thân, không biết..."
Nhị hoàng tước ngoái đầu nhìn về phía xe ngựa: "Vẫn chưa được, phụ hoàng đối với lão bát vẫn còn kiên dè cảnh giác lúc này không thích hợp để gặp mặt bất kì ai."
"Vậy phải đến bao giờ ta mới được gặp lại nàng?"
Nghĩ đến nương thân mấy năm qua một thân một mình không ai chiếu cố còn bản thân thì không thể tận hiếu với nàng liền rầu rĩ cúi đầu lau nước mắt.
"Ngươi đừng lo lắng, Mi Cát đang ở cùng với tứ nương tử, nàng sẽ thay ngươi chăm sóc cho tứ nương tử. Còn về chuyện gặp mặt thì ít nhất cũng phải một hai năm nữa, lúc này thật sự không thích hợp."
Phó Tuyệt Ca không muốn làm khó nhị gia lục gia, dù sao thứ nàng có bây giờ chính là thời gian, chỉ cần vượt qua được kiếp nạn này coi như nhìn thấy được tương lai rồi.
Yêu một người, hận một người, tưởng niệm một người, quên đi một người.
Mưa rơi tí tách phủ trên ô giấy dầu cán trúc, năm ngón tay hết duỗi rồi lại nắm chặt, thứ muốn lưu giữ chẳng qua là hồi ức không thể xua tan. Đời này của Phó Tuyệt Ca chỉ có một chữ, chính là đợi, nàng mòn mỏi chờ đợi, khắc khoải mong ngóng, ngày tháng đối với nàng là sự dày vò vô tận.
Những cô nương khác mười lăm tuổi ngồi trong kiệu hoa, đầu đội hồng cân, khoé môi nhoẻn cười, hạnh phúc gả cho người từng hứa hẹn cả đời không cô phụ. Còn nàng năm mười lăm tuổi phải tiễn tình lang ra quan ải xa xôi, dùng thanh xuân làm cát bụi phủ kín đôi dòng thư, gửi gắm không phải tâm tình mà là nước mắt tủi hờn.
Nữ nhân khác vì phu quân sinh nhi dục nữ, hưởng thụ thiên luân chi lạc.
Chỉ có nàng vì một người mà chờ đợi, vì một người từ bỏ hết tôn nghiêm, vì một người từng hứa hẹn thiên trường địa cửu.
Chẳng nhớ nổi nàng đã bao lần chờ đợi bát gia, cũng không nhớ nổi số lần nửa đêm rơi nước mắt. Nàng không hận không hối chỉ tiếc nuối, tại sao người phải chờ đợi luôn là nàng?
Thanh xuân nữ nhân ngắn ngủi, hoa nở hoa tàn, khoảnh khắc đón phu quân trở về chỉ sợ không còn giữ nổi dung mạo mà người năm đó yêu thích.
Đời này chỉ muốn dựa vào lòng người nghe tiếng mưa rơi.