Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 36: 36: Cậu Vẫn Không Nói Được Tôi Liền Làm 0







Tống Cảnh Nghi hắn nhớ rõ ràng, ở kiếp trước Ôn Dĩ Hằng xuất hiện rất mờ nhạt trong tâm trí hắn.

Chỉ đến khi hắn tiêu diệt Ôn gia, Ôn Dĩ Hằng chạy mất, còn trước đó chỉ tính là chạm mặt nhau vài lần.

Hắn lo sợ người này quay lại trả thù nên mới đuối cùng giết tận.

Sau đó phát hiện ra chuyện biến thái mà cậu ta làm, con người nhỏ bé yếu đuối này cứ như vậy khắc sâu vào tâm trí hắn.

Còn chưa nói đến việc cậu ta có ý nghĩ muốn làm mấy việc đó với bé con của hắn.

Có một điều hắn nhớ, ở kiếp trước hắn đến đưa số liệu phân tích ăn cắp được đến cho Ôn Thường Thế, hắn không có gặp Ôn Dĩ Hằng.

Thế mà hôm nay vừa đến đã chạm mặt.

Chẳng lẽ đây là vì hắn trọng sinh tích cách thay đổi nên mọi việc cũng thay đổi theo.

Ôn Dĩ Hằng nhẹ nhàng cười, "Tôi muốn gì thì Tống tổng sẽ đưa sao?"

"Nằm mơ." Tống Cảnh Nghi tức đến nghiên răng.

Tay nắm cổ tay của Ôn Dĩ Hằng lại dùng thêm sức.

Ôn Dĩ Hằng như không cảm thấy đau, vẫn dùng giọng nói ngả ngớn đó nói với Tống Cảnh Nghi.

"Nếu cậu ta biết anh là người gián tiếp đẩy cha cậu ta đến vực phá sản, cậu ta có còn yêu anh không?"

Còn.

Còn yêu....

Tình yêu vốn là của hai người và nó sẽ không vì yếu tố khác mà mất đi, nhưng yếu tố khác có thể khiến tình yêu thăng hoa, hoặc rơi xuống vực sâu vạn trượng gọi là hận.

Thấy Tống Cảnh Nghi không trả lời, vẻ mặt của Ôn Dĩ Hằng có vẻ rất đắc ý.

Cậu ta giật tay mình ra khỏi tay Tống Cảnh Nghi, cổ tay thon gọn trắng trẻo đã hằn lên vệt đỏ chói mắt.

"Vậy Tống tổng cứ thong thả ở lại nha.


Tôi đi trước đây."

Rõ ràng là đến để chọc tức người mà.

Tống Cảnh Nghi nhìn bóng lưng Ôn Dĩ Hằng đi mất, mày cau lại, thầm nghĩ.

Người này không diệt không được.

Quá nguy hiểm.

.....

Tiêu Dạ Nguyệt bỏ ăn tối.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cậu bỏ ăn tối.


Cảnh Tuyên đứng bên ngoài gõ cửa phòng theo nhịp.

"Cậu chủ, đã đến giờ ăn tối rồi."

Phải mất một phút hơn cửa mới mở ra một cái khe con ruồi bay qua, một tờ giấy nhớ được luồn ra ngoài.

Cảnh Tuyên mặt lạnh cầm tờ giấy nhớ, cửa liền đóng rầm một tiếng.

Trên giấy nhớ viết.

["Em không đói.

Tuyên ca cứ ăn đi."]

Cảnh Tuyên gấp tờ giấy lại cầm ở tay, lạnh giọng.

"Cậu chủ, không đói cũng phải ăn một chút.

Không thể để bụng đói đi ngủ được."

Tiêu Dạ Nguyệt trùm chăn trên giường bất động.