Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 35: 35: Làm Chuyện Xấu







Một hồi chuyện cười qua đi, vị bác sĩ tâm lý ngoại quốc cố quay lại vẻ đứng đắn đưa cho Tiêu Dạ Nguyệt một tờ trắc nghiệm tâm lý.

"Tích đúng sự thật.

Cầm vào phòng bên trong đi." Ra hiệu cho Tiêu Dạ Nguyệt đi vào phòng chờ bên trong, lại liếc mắt nhìn Cảnh Tuyên chuẩn bị cất bước đo vào, "Người nhà ở ngoài.

Trong thời gian làm trắc nghiệm tâm lý, người nhà không được ở gần gây áp lực."

Cảnh Tuyên lạnh lùng liếc nhìn vị bác sĩ trẻ có bộ lông màu vàng, xoay gót đi ra ngoài.

Sau khi Tiêu Dạ Nguyệt làm trắc nghiệm tâm lý xong Robert kêu cậu ra ngoài đợi, anh ta nghiên cứu xong sẽ gọi cậu vào, lại quay ra hút trà sữa rột rột, lại lôi từ gầm bàn ra một gói bim bim, ấn xem tiếp bộ phim đang chiếu trên máy tính.

Cảnh Tuyên dùng ánh mắt nghi ngờ liếc bộ dạng bác sĩ của anh ta.

Nhìn hơi giống tên lừa đảo.

Robert phun tào, giả tức giận nói.

"Ông đây có cả bằng tiên sĩ, chẳng lẽ vì tôi không đứng đắn mà gọi tôi là lang băm sao? Hỏi tên Tống Cảnh Nghi, tôi còn giỏi hơn hắn ta, bài luận tốt nghiệp của hắn ta có đến bảy phần công sức của tôi."

Robert là người ngoại quốc trăm phần trăm không pha tạp chất.

Dù đã học tiếng nước Y nhiều năm, nhưng lúc này nói nhanh, khẩu âm không tốt, thành ra nghe anh ta mắng giống như đang nghe con gà cục ta cục tác.

Đúng như Robert nói.

Bài luận tốt nghiệp của Tống Cảnh Nghi đúng là bảy phần nhờ anh ta làm giúp tuy họ không học cùng chuyên ngành.

Nhưng không phải vì Robert giỏi hơn, mà do Tống Cảnh Nghi quá lười, và Robert dễ dụ.


Chỉ cần cho anh ta ăn nhiều món ăn đặc sản của nước Y, anh ta hoàn toàn có thể giúp bạn làm hết bài luận cũng được.

Nhà Robert rất giàu, làm bác sĩ tâm lý hoàn toàn vì đam mê, thích thì làm không thích thì cuộn chăn ở nhà nằm ngủ xem tivi, ăn quà vặt.

Không nói đến, Robert đã lấy chồng.

Đúng, là một ông chồng hàng thật giá thật có hai mỏ kim cương lớn nhất thế giới ở Trung Phi và Nam Phi.

Lần này là được Tống Cảnh Nghi đặc biệt nhờ nên mới tạm rời ổ chăn trong lâu đài dát vàng của mình đến phòng khám bé tí tẹo còn không to bằng cái phòng tắm nhà anh làm việc.

Đây là bệnh viện tư nhân của Tiêu gia lớn nhất cả nước, phòng khám của bác sĩ không nhỏ, là do lâu đài dát vàng của Robert quá to.


Chồng của Robert lúc đầu không đồng ý, nói thà rằng đưa anh qua Châu Phi cùng còn hơn để anh sang đây gặp tên bạn mà hắn ta từng coi là tình địch.

Robert mới không thèm qua cái nơi khi hò co gáy chỉ có kim cương kia.

Có kim cương thì sao, có đồ ăn ngon không, có mạng không, có biệt thự to không? Bắt ông đây qua đó chịu khổ cùng à.

Mơ đẹp quá!

Vì vậy Robert đã nhân lúc chồng mình lơ là mà leo lên máy bay chạy mất.

Đến đây rồi lại bị người ta nghi ngờ trình độ chuyên môn, Robert tức đến nghiến răng.

Cảnh Tuyên nhìn bộ dáng tạc mao của anh ta, chậm rãi đẩy ghế kéo Tiêu Dạ Nguyệt ngồi xuống.

"Nếu anh thật sự có chuyên môn vậy khám nhanh lên.