Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 70




Tin tức tiêu cực về Tập đoàn Đại Chu bùng nổ vào sáng thứ bảy, đúng lúc Phòng hành chính của công ty được nghỉ và cũng là thời gian đám dân mạng hóng chuyện hoạt động sôi nổi. Bởi vì nguyên nhân Phòng kinh doanh và công ty trang trí nội thất nội ứng ngoại hợp lừa tiền của người mua nhà, cho nên rất nhiều dân mạng có cảm giác đồng cảm. Tới khi Phòng quan hệ công chúng chú ý tới hướng dư luận thì dư luận đã lên men đến độ công ty trang trí nội thất và Phòng kinh doanh xén bớt nguyên vật liệu, dùng đồ kém chất lượng thay đồ tốt, phải chăng tồn tại vấn đề chất ô nhiễm vượt tiêu chuẩn, đe dọa đến sự an toàn thân thể.

Thậm chí còn có người tiết lộ trên mạng rằng rất nhiều người mua nhà từ Tập đoàn Đại Chu đã đưa người già, trẻ nhỏ trong nhà tới bệnh viện khám sức khỏe.
Mấy tài khoản nổi tiếng thường hay phổ cập kiến thức về việc trang trí nội thất trên mạng cũng nhao nhao đứng ra, nói rằng nếu đồ nội thất bị nhiễm độc thì sẽ có hại cho cơ thể con người như thế nào. Nhất là những đối tượng có thể chất và sức đề kháng khá kém như người già, trẻ em và phụ nữ có thai. Nếu nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, khiến thai nhi bị dị dạng.

Các chuyên gia càng nói nghiêm trọng, dân mạng càng phẫn nộ. Bọn họ lập tức chạy đến tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn Đại Chu, bình luận bên dưới nhằm bảo vệ quyền lợi cho những người mua nhà. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã có hơn hai mươi nghìn bình luận, thậm chí còn thu hút sự chú ý của truyền thông, không ít báo đài bắt đầu đưa tin về sự việc này, yêu cầu Tập đoàn Đại Chu ra mặt giải đáp nghi vấn của dân mạng.
Chuyện đã tới nước này, nhân viên Phòng quan hệ công chúng của Tập đoàn Đại Chu vẫn đang nghỉ phép bị một cú điện thoại gọi về công ty, cấp trên yêu cầu mọi người lập tức nghĩ cách xử lý khủng hoảng truyền thông.

Bởi vì pha xử lý khủng hoảng truyền thông vụ “scandal con giáp thứ mười ba Phòng kinh doanh Tập đoàn Đại Chu” trước đó được giới quảng cáo gọi là ví dụ điển hình, thế nên cách giải quyết ban đầu Phòng quan hệ công chúng là trông bầu vẽ gáo, viết một bài thanh minh tỏ ý Tập đoàn Đại Chu sẽ điều tra rõ việc này, mong rằng người mua nhà và đông đảo dân mạng kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó tập đoàn lần lượt liên lạc với từng người mua nhà, cam kết nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho họ sau khi điều tra rõ.

Nhưng ai dè dân mạng và người mua nhà không chịu nể mặt chút nào, ngược lại còn cho rằng Tập đoàn Đại Chu làm vậy là cố ý kéo dài thời gian, không thật lòng muốn giải quyết vấn đề.
Hành vi tẩy chay vốn còn được kìm chế nhưng bây giờ đã trực tiếp nâng cấp, rất nhiều người mua nhà và dân mạng bình luận thuyết âm mưu ngay bên dưới tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn Đại Chu. Bọn họ cho rằng rất có thể là chuyện “trưởng phòng kinh doanh nội ứng ngoại hợp với công ty trang trí nội thất, lừa phí vật liệu trang trí” bị người mua nhà vạch trần không phải một trường hợp hi hữu mà là hành vi phổ biến của Phòng kinh doanh Tập đoàn Đại Chu. Nếu không thì Tập đoàn Đại Chu chỉ cần truy cứu trách nhiệm của tên trưởng phòng bị khiếu nại là được, tại sao phải đăng bài thanh minh kéo dài thời gian, đánh lừa dân mạng và người mua nhà?

Suy đoán này vừa xuất hiện, lập tức nhận được sự tán thành của đa số dân mạng và người mua nhà. Đồng thời cái nhìn của mọi người đối với Tập đoàn Đại Chu càng tiêu cực hơn, tạo thành ấn tượng “công ty lớn lấn lướt khách hàng”.
Thấy dư luận trên mạng ngày càng bất lợi, ba con nhà họ Chu và các cổ đông khác trong Tập đoàn Đại Chu cũng cuống cuồng. Giờ đã là cuối năm, là thời điểm các công ty lớn làm báo cáo tổng kết cuối năm. Tập đoàn Đại Chu liên tục xuất hiện tin tức tiêu cực ngay tại thời điểm quan trọng này, nếu không thể giải quyết kịp thời thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới danh dự chung của Tập đoàn Đại Chu, ảnh hưởng tới niềm tin của vô số người mua nhà đối với Tập đoàn Đại Chu, tiếp nữa là ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn.

Lỡ như cổ phiếu rớt giá thì số liệu báo cáo thường niên của Tập đoàn Đại Chu sẽ chẳng ra sao, e là chuyện Đại Chu muốn triển khai dự án lên sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông cũng bị liên lụy.

Ba con nhà họ Chu thừa biết Tập đoàn Đại Chu đã tiêu tốn rất nhiều tài chính cho hoạt động quảng bá tuyên truyền và đầu cơ đất đai để lên sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông. Hiện tại lỗ hổng tài chính đã ảnh hưởng tới hoạt động kinh doanh bình thường trong năm tới. Nói cách khác, nếu Tập đoàn Đại Chu không thể hoàn thành việc lên sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông trong thời gian quy định thì sẽ đối mặt với nguy cơ đứt gãy dòng vốn.
“Phòng quan hệ công chúng các người làm cái gì thế hả? Chuyện đơn giản như vậy, một sinh viên vừa lên năm nhất cũng có thể giải quyết, lẽ nào không có ai nghĩ ra cách xử lý chuyện này?” Chủ tịch Chu nổi giận đùng đùng trong phòng họp của tập đoàn, yêu cầu Phòng quan hệ công chúng phải xử lý khủng hoảng truyền thông trong vòng mười hai tiếng.

“Không làm được thì từ chức đi! Tập đoàn Đại Chu không nuôi kẻ rảnh rỗi!”

Chủ tịch Chu nói rất hùng hồn nhưng lại làm khó nhân viên Phòng quan hệ công chúng của Tập đoàn Đại Chu. Toàn bộ Phòng quan hệ công chúng đóng cửa bàn bạc hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đưa ra phương án giải quyết ổn thỏa nhất là “thẳng thắn xin lỗi dân mạng và người mua nhà, tuyên bố trưởng phòng kinh doanh Tào Nghiêm đã nghỉ việc. Về sự việc người mua nhà khiếu nại, Tập đoàn Đại Chu không biết rõ tình hình. Nhưng sau khi nhận được khiếu nại từ người mua nhà, Tập đoàn Đại Chu nhất định sẽ truy cứu tới cùng, cho người mua nhà và dân mạng một lời giải thích thỏa đáng.”
Nào ngờ bài thanh minh này vừa được đăng tải đã nhóm lên lửa giận của người mua nhà và dân mạng.

“Vậy là chuyện trưởng phòng kinh doanh Tập đoàn Đại Chu nội ứng ngoại hợp với công ty trang trí nội thất là sự thật phải không? Nhân viên của Tập đoàn Đại Chu các người thật sự kiếm đồng tiền táng tận lương tâm hả?”

“Tên trưởng phòng bị khiếu nại kia nghỉ việc rồi ư? Tức là nội bộ Tập đoàn Đại Chu đã biết chuyện này, không thì đang yên đang lành sao trưởng phòng kinh doanh lại từ chức?”

“Sao có thể chứng minh Phòng kinh doanh Tập đoàn Đại Chu các người chỉ có một tên trưởng phòng làm loại chuyện vô lương tâm này? Lẽ nào những người khác không cùng một giuộc hay bắt chước theo?”

“Hồi đó tôi mua nhà từ Tập đoàn Đại Chu, Phòng kinh doanh cũng giới thiệu công ty trang trí nội thất cho tôi! Bây giờ tôi cũng nghi liệu mình có bị bọn họ bắt tay gài bẫy không đây.”
“Tập đoàn Đại Chu các người định giải thích với người mua nhà ra sao? Làm sao các người biết được cái thứ thất đức ấy đã hại bao nhiêu người mua nhà? Các người có thể giải thích gì chứ?”

“Năm ấy vợ tôi đang có thai. Chúng tôi mua nhà mới đã trang trí xong, vào ở chưa được bao lâu thì vợ tôi sảy thai. Có phải do cô ấy hít phải Formaldehyde không?

“Ông cụ nhà tôi vốn rất khỏe mạnh, nhưng sống trong nhà mới của Tập đoàn Đại Chu chưa tới hai năm thì bị tắc mạch máu não, có phải ông cụ cũng bị trúng độc không?”

“...”

Nhất thời trên mạng xôn xao hết cả lên. Không chỉ nhà rao bán của Tập đoàn Đại Chu ở thành phố A mà ở các thành phố khác cũng bị người mua nhà nghi ngờ. Cơn giận dữ và nghi vấn của người mua nhà lẫn dân mạng ập tới như thủy triều, hoàn toàn không đè xuống được.
Phòng quan hệ công chúng của Tập đoàn Đại Chu cũng không ngờ mình đăng hai bài thanh minh đều không giải quyết được vấn đề, trái lại còn dẫn đến khủng hoảng nghiêm trọng hơn.

“Thế mới nói các người đúng là một lũ vô dụng!” Chu Nhạc Đình không tài nào tin nổi: “Các người không thể giải quyết được vấn đề mà một sinh viên năm nhất có thể xử lý, lại còn gây rắc rối to đùng?”

Trưởng phòng quan hệ công chúng mặt xám mày tro đứng trước bàn làm việc của Tổng giám đốc: “Chúng tôi cũng không ngờ dân mạng lại khó chơi đến vậy. Rõ ràng là khi Cố Trầm xử lý khủng hoảng truyền thông, cậu ta cũng làm thế. Dân mạng phục cậu ta chứ không phục chúng tôi.”

“Bây giờ cậu nói mấy lời này thì có ích gì? Chu Nhạc Đình cười gằn: “Tôi không muốn biết tại sao dân mạng không phục, tôi chỉ muốn hỏi rốt cuộc cậu có thể giải quyết chuyện này hay không!”
Trưởng phòng quan hệ công chúng khó xử thấy rõ. Thời điểm chuyện này bùng nổ quá trùng hợp, trong lúc vội vàng, bọn họ không nghĩ ra cách xử lý khủng hoảng truyền thông nào hay ho.

“Thôi bỏ đi!” Chu Nhạc Đình xua tay, sau đó nhìn Chu Hiểu Đình bên cạnh: “Em thân với Cố Trầm, có thể gọi điện cho cậu ta...”

“Em còn mặt mũi nào mà gọi điện cho cậu ấy nữa?” Chu Hiểu Đình lạnh nhạt nói: “Lần trước Cố Trầm giúp Tập đoàn Đại Chu chúng ta giải quyết rắc rối lớn nhường ấy, mọi người đã đối xử với cậu ấy như thế nào?”

Chu Nhạc Đình thoáng khựng lại, lúng túng biện minh: “Chẳng phải mọi người muốn tốt cho em sao?”

Chu Hiểu Đình im lặng không nói gì.

Chu Nhạc Đình tiếp tục khuyên nhủ: “Em cũng biết là việc lên sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông quan trọng cỡ nào đối với sự phát triển của Tập đoàn Đại Chu trong mấy năm tới. Em cũng không muốn tâm huyết của anh và ba đổ xuống sông xuống biển đúng không?”
Chu Hiểu Đình chấn động, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Vô dụng thôi, lần này Cố Trầm không thể ra tay giúp đỡ chúng ta đâu.”

“Anh đừng quên Cố Trầm hiện đang là học trò cưng của giáo sư Hình, phe phía tây bọn họ đang lo không tìm được lý do thuyết phục Cục xây dựng chọn vị trí của cụm thương mại ở khu phố cổ. Bây giờ Tập đoàn Đại Chu xảy ra chuyện, Cố Trầm vui mừng còn không kịp ấy chứ?”

Chu Nhạc Đình nghe em gái nói vậy, trong đầu bỗng nảy ra một ý. Anh ta trầm ngâm nói: “Tào Nghiêm nội ứng ngoại hợp với công ty trang trí nội thất, lừa tiền của người mua nhà. Cho dù thật sự có chuyện này thì đó cũng là chuyện xa lắc xa lơ rồi, Tào Nghiêm cũng nghỉ việc ở Tập đoàn Đại Chu rồi. Thế thì tại sao đột nhiên chuyện này lại bị vạch trần trên mạng? Rốt cuộc là tại sao người mua nhà lại biết chuyện này? Tại sao bọn họ lại nhảy ra đòi quyền lợi vào lúc này?”
Tập đoàn Đại Chu gấp gáp triển khai kế hoạch lên sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông, thứ hai còn chuẩn bị tham dự hội thảo nghiên cứu thảo luận về kinh tế để bỏ phiếu chọn vị trí và phạm vi của cụm thương mại mới. Trong thời điểm quan trọng này, Tập đoàn Đại Chu dính phốt to đùng, còn phe phía tây lại giành được một được một nhà đầu tư nước ngoài một cách thuận lợi nhờ hoạt động thu thập bài viết. Cứ cái đà này thì ai là người thắng lợi cuối cùng đã rõ ràng rồi.

Chu Hiểu Đình nhíu mày: “Anh nghi ngờ chuyện này là do phe phía tây giở trò ư?”

Chu Nhạc Đình nhìn cô: “Cố Trầm cũng thực tập ở Phòng kinh doanh thuộc Đại Chu Thiên Hạ phải không?”

Nói cách khác, rất có thể là trong quá trình thực tập, Cố Trầm thông qua cách nào đó đã biết chuyện Tào Nghiêm và công ty thiết kế nội thất nội ứng ngoại hợp, lừa tiền của người mua nhà. Sau đó cậu nghĩ cách lấy được danh sách khách hàng của Tào Nghiêm. Tiếp theo, cậu nói chuyện này cho người mua nhà và xúi giục họ đứng ra bảo vệ quyền lợi. Như vậy có thể đả kích danh dự của Tập đoàn Đại Chu, đồng thời có thể giúp phe phía tây tiêu diệt một đối thủ cạnh tranh đáng gờm.
“Không phải đâu.” Sau khi nghe anh trai phân tích, Chu Hiểu Đình bất giác phủ nhận: “Cố Trầm không làm vậy đâu.”

“Sao lại không?” Chu Nhạc Đình cười khẩy: “Lẽ nào đến bây giờ em vẫn cho rằng Cố Trầm là người lương thiện?”

Chu Hiểu Đình lặng thinh không nói gì.

Chu Nhạc Đình gọi cho thư ký, bảo thư ký thông báo cho trưởng phòng kinh doanh Liêu Xuân Hoa đến trụ sở chính của tập đoàn báo cáo công tác. Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên sửa lời: “Chuẩn bị xe! Tôi đích thân tới Phòng kinh doanh Đại Chu Thiên Hạ.”

Chu Hiểu Đình chợt căng thẳng, buột miệng thốt lên: “Hay là để em đi cho!”

Chu Nhạc Đình nhíu mày. Chu Hiểu Đình thuyết phục: “Thứ hai phải mở hội nghiên cứu thảo luận về kinh tế rồi. Cục trưởng Tôn sẽ quyết định địa điểm và phạm vi của cụm thương mại mới ngay tại hội nghiên cứu thảo luận. Hiện tại Tập đoàn Đại Chu dính phải tai tiếng rầm rộ như vậy, lẽ nào anh và bố không đi gặp cục trưởng Tôn một lần sao, ít nhất cũng phải giải thích để vỗ về cục trưởng Tôn chứ?”
Chu Hiểu Đình nói cũng có lý. Chu Nhạc Đình liếc nhìn em gái, lời nói sâu xa: “Anh rất mừng vì em có thể nghĩ như vậy. Nhưng em nhớ kỹ mình là người nhà họ Chu, bảo vệ quyền lợi của nhà họ Chu là việc em phải làm.”

Chu Hiểu Đình im lặng không đáp lời.

Trên đường lái xe từ trụ sở chính của tập đoàn tới Phòng kinh doanh của Đại Chu Thiên Hạ, có nhiều lần Chu Hiểu Đình muốn gọi điện cho Cố Trầm nhưng cuối cùng đành từ bỏ. Sau khi tới Phòng kinh doanh, Chu Hiểu Đình đi thẳng đến văn phòng trưởng phòng rồi hỏi Liêu Xuân Hoa: “Có phải Cố Trầm biết Tào Nghiêm và công ty trang trí nội thất cấu kết với nhau lừa tiền người mua nhà không?”

Đương nhiên phản ứng đầu tiên của Liêu Xuân Hoa là thoái thác. Chuyện này quá ầm ĩ, cô không muốn dính vào, chẳng may bị liên lụy thì e là công việc cũng đi tong: “Chuyện này thì tôi không rõ lắm. Cô cũng biết mà, chắc chắn là trưởng phòng Tào không cho chúng tôi biết chuyện cơ bí mật này.”
“Các người không biết thật ư?” Chu Hiểu Đình gặng hỏi: “Cố Trầm cũng không biết à?”

Liêu Xuân Hoa im lặng giây lát, có phần khó xử: “Thật sự là tôi không biết.”

Chu Hiểu Đình nhìn đối phương chằm chằm.

Không hiểu sao Liêu Xuân Hoa hơi chột dạ, mắt đảo qua đảo lại, nhìn trái nhìn phải, sau đấy nói: “Mà cho dù mọi người có biết chuyện này thì cũng không nói ra đâu.”

Trong khoảnh khắc ấy, nét mặt Chu Hiểu Đình thoáng ngẩn ngơ.

Thấy cô không giấu được vẻ buồn bã, Liêu Xuân Hoa ngẫm nghĩ giây lát rồi cất lời khuyên nhủ: “Lẽ nào cô nghi ngờ chuyện trên mạng là do Cố Trầm giở trò? Chắc chắn không phải vậy. Cố Trầm là sinh viên, làm gì có bản lĩnh lớn như thế!”

“Vả lại, nếu trước kia Tào Nghiêm không làm chuyện đó thì người mua nhà sẽ không đòi quyền lợi.”
Nói thật là Liêu Xuân Hoa rất khinh thường Tào Nghiêm. Rõ ràng anh ta không thiếu tiền, thế mà vẫn kiếm những đồng tiền dơ bẩn này, cũng chẳng sợ sinh con không có lỗ hậu môn.

Chu Hiểu Đình lặng thinh mất một lát rồi lên tiếng hỏi: “Có nhiều nhân viên trong Phòng kinh doanh tham gia vào vụ này không?”

“Tôi không biết.” Liêu Xuân Hoa lắc đầu. Cô không giống Tào Nghiêm, các nhân viên khác vẫn chưa nghỉ việc đâu! Tất nhiên là cô không bán đứng đồng nghiệp rồi: “Dù sao thì tôi cũng không làm chuyện này.”

Chu Hiểu Đình hỏi tiếp: “Cố Trầm còn biết chuyện gì nữa?”

Điều này thì Liêu Xuân Hoa không biết thật. Thật ra đến tận bây giờ cô vẫn không tin chuyện này là do Cố Trầm gây ra. Cậu chỉ là một sinh viên vừa lên năm nhất, mạo hiểm đắc tội với Tập đoàn Đại Chu, làm ra chuyện này nhằm mục đích gì?
Chu Hiểu Đình suy nghĩ miên man: “Cố Trầm đã hoàn tất thủ tục bàn giao công việc rồi à?”

Liêu Xuân Hoa trả lời: “Xong từ lâu rồi.”

Chu Hiểu Đình nói: “Chị đến Phòng tài vụ bảo trưởng phòng tài vụ đến đây gặp tôi.”

Liêu Xuân Hoa gật đầu, sau đó tới Phòng tài vụ, bảo trưởng phòng tài vụ đến đó.

Chu Hiểu Đình hỏi: “Lúc Cố Trầm làm thủ tục từ chức và bàn giao công việc có gì khác thường không?”

Trưởng phòng tài vụ còn chưa trả lời, Chu Hiểu Đình lại nói tiếp: “Chị nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời. Chuyện này có liên quan đến uy tín của cả Rập đoàn Đại Chu, cậu đừng giấu giếm che đậy bất cứ điều gì.”

Trưởng phòng tài vụ giật thót. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không gánh nổi áp lực từ Chu Hiểu Đình và Rập đoàn Đại Chu, thấp thỏm nói: “... Lúc Cố Trầm làm sổ sách bàn giao, do cuối năm Phòng tài vụ bận quá nên cậu ấy tự làm.”
Chu Hiểu Đình bất giác lên giọng: “Cậu ấy xem sổ sách sao?”

Trưởng phòng tài vụ căng thẳng tới mức liếm môi: “Cậu ấy dùng quyền hạn của tôi, làm trong văn phòng của tôi. Có camera giám sát theo dõi. Vả lại lúc đó nhân viên Phòng tài vụ đều đang tăng ca, chúng tôi nghĩ rằng không sao cả.”

Tâm trạng Chu Hiểu Đình bỗng trở nên nặng nề: “Chị dẫn tôi đến văn phòng của chị xem thử đi!”

“... Sau khi làm sổ sách xong, Cố Trầm đã xóa hết dấu vết từng xem.” Trưởng phòng tài vụ giải thích: “Bây giờ không xem được gì.”

Chu Hiểu Đình lặng thinh một hồi: “Dẫn tôi đến phòng giám sát.”

Chu Hiểu Đình hờ hững đi vào phòng giám sát, trích ra đoạn video đêm hôm đó Cố Trầm làm sổ sách bàn giao. Cô trông thấy Cố Trầm mua bữa khuya cho nhân viên Phòng tài vụ, nói chuyện phiếm với mọi người, sau đó vào văn phòng trưởng phòng tài vụ làm sổ sách. Bởi vì liên quan đến cơ mật tài vụ nên trong văn phòng của trưởng phòng Tài vụ không lắp camera giám sát, Chu Hiểu Đình chỉ có thể chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt của văn phòng, suy đoán Cố Trầm đang làm gì ở bên trong.
“Ba tiếng có thể làm được những gì?” Chu Hiểu Đình lẩm bẩm. Cô hỏi trưởng phòng tài vụ: “Nếu trụ sở chính của tập đoàn biết chuyện này và muốn truy cứu trách nhiệm thì Cố Trầm sẽ bị tội gì?”

Trưởng phòng tài vụ căng thẳng nói: “Chúng ta chỉ có thể trông thấy Cố Trầm đi vào phòng tài vụ, không thể dựa vào đó mà suy đoán cậu ấy tiết lộ bí mật thương mại của tập đoàn, gây tổn thất cho tập đoàn được.”

Điều quan trọng nhất là Cố Trầm nhận được sự đồng ý của trưởng phòng và tất cả nhân viên Phòng tài vụ rồi mới đi làm sổ sách. Nếu nghiêm túc truy cứu thì tội của trưởng phòng tài vụ và các nhân viên khác trong phòng còn nặng hơn Cố Trầm. Ít nhất thì trưởng phòng tài vụ không thoát khỏi tội danh không giám sát cẩn thận.

Không hiểu sao Chu Hiểu Đình nghe trưởng phòng tài vụ nói vậy, bỗng dưng lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô nhìn Cố Trầm trong video giám sát bằng ánh mắt ngổn ngang cảm xúc. Tuy Chu Hiểu Đình biết có lẽ mình vẽ rắn thêm chân, nhưng cô vẫn xóa đoạn video giám sát này đi.
“Chắc là ngoài tôi ra, chỉ có người trong phòng tài cụ biết chuyện này thôi phải không?”

Trưởng phòng tài vụ chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Nếu chị không muốn gặp rắc rối thì đừng nói chuyện này cho người khác.” Chu Hiểu Đình mệt mỏi day trán. Cô đứng dậy khỏi ghế, cơ thể hơi lảo đảo.

Trưởng phòng tài vụ vội vàng đỡ cô: “Cô có sao không?”

“Tôi không sao.” Chu Hiểu Đình xua tay, đẩy trưởng phòng tài vụ ra.

Sau khi ra khỏi Phòng kinh doanh, Chu Hiểu Đình gọi điện thoại cho anh trai: “Em đến hỏi Phòng kinh doanh rồi, gần như cả Phòng kinh doanh đều biết chuyện của Tào Nghiêm. Trước giờ anh ta làm thiếu nghiêm túc, cậy có người thân là cổ đông lớn của tập đoàn, hoàn toàn không có ý thức bảo mật. Ở Phòng kinh doanh có mấy nhân viên bắt chước theo, khả năng cao là bọn họ cũng có hành vi tương tự.”
“Chúng ta không thể truy cứu chuyện này tiếp nữa, em sợ khuấy ra nước đục. Việc khẩn cấp trước mắt là phải mau chóng trấn an người mua nhà.”

Nghe Chu Hiểu Đình báo cáo xong, Chu Nhạc Đình chất vấn: “Quả nhiên chuyện này do Cố Trầm giở trò đúng không?”

Chu Hiểu Đình im lặng.

Chu Nhạc Đình cười gằn: “Nhìn xem người em thích là hạng người gì đi, ra tay ác thật!”

“Có điều cậu ta chỉ có thể quậy ra chút bọt nước thôi.” Anh ta nói tiếp: “Cậu ta bất nhân thì chúng ta bất nghĩa. Lần này, cho dù anh và ba phản kích thế nào thì cũng là do Cố Trầm gieo gió gặt bão.”

Chu Nhạc Đình nói xong liền cúp máy, đưa mắt nhìn vị giám đốc quan hệ công chúng nổi tiếng nhất trong nước phía đối diện: “Anh có cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt của Tập đoàn Đại Chu không? Tiền không thành vấn đề.”
Giám đốc quan hệ công chúng nghe vậy thì nở nụ cười, vươn tay đẩy kính: “Rất dễ chuyển dời sự chú ý của dân mạng, chỉ cần tung ra một scandal khác là được. Chẳng phải anh đã có đối tượng rồi sao?”

“Tôi muốn cậu ta phải thân bại danh liệt.” Chu Nhạc Đình nói: “Không chỉ vậy, tôi còn muốn làm cho dân chúng tin rằng vụ tai tiếng của tập đoàn do Cố Trầm và giáo sư hướng dẫn của cậu ta cố tình bôi nhọ vì lợi ích của phe phía tây.”

“Đó chẳng phải là cách lúc trước Cố Trầm xử lý khủng hoảng truyền thông cho quý công ty hay sao?” Giám đốc quan hệ công chúng nhướng mày, cực kỳ tán thưởng: “Đây là ví dụ điển hình, ngành Quan hệ công chúng chúng tôi lấy đó làm gương.”

“Gậy ông đập lưng ông.” Chu Nhạc Đình cười khẽ: “Thằng nhãi này tự chuốc lấy cả thôi.”